Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn kỹ lại, bức di ảnh đen trắng này của Triệu Hỉ khác với tất cả những bức ảnh mà Cao Mệnh đã có được trước đó. Trên bức ảnh đầy nếp nhăn và vết nứt, tất cả mọi dấu vết đều hội tụ trên sợi xiềng xích ở cánh tay của Cao Mệnh và Triệu Hỉ.

“Những sợi xiềng xích màu đen đó hình như đang động đậy…”

Triệu Hỉ trong di ảnh có hơi mơ hồ. Dường như anh ta đang chuyển giao thứ gì đó cho Cao Mệnh thông qua sợi xiềng xích.

“Những lời đằng sau bức di ảnh đen trắng như đang ra ám hiệu cho mình. Muốn có được năng lực của Triệu Hỉ, vậy phải để nhiều người biết về quá khứ của anh ta hơn, để anh ta hoàn toàn buông bỏ chấp niệm.”

“Nhưng nói như vậy, năng lực của Triệu Hỉ là gì? Nhảy lầu không chết?”

“Giữa các bức di ảnh cũng có sự khác biệt lớn, xem ra mình vẫn còn rất nhiều điều cần tìm hiểu và thử nghiệm”.

Cao Mệnh cất hai bức di ảnh đi. Hắn dự định lần sau khi vào trò chơi, sẽ mang theo tất cả các bức di ảnh, thử nghiệm từng bức một, cũng là để những người nhà làm quen với nhau.

“Không biết Tề Yêm có còn sống hay không? Mình phải nhắc nhở Triệu Hỉ và thầy Diêu, trong khu chung cư có thể có một tên sát nhân đêm mưa độc ác và nguy hiểm đang ẩn náu.”

Đèn hành lang bật sáng, Cao Mệnh quay trở lại tầng 5. Vừa đẩy cửa ra, hắn đã thấy Tuyên Văn vật anh điều tra viên hủy dung ngã ngửa xuống đất.

“Cục điều tra các anh không dạy đánh nhau à?”

Điều tra viên nằm trên mặt đất, tưởng rằng Cao Mệnh sẽ đến can ngăn, nhưng lời nói của Cao Mệnh khiến tiếng kêu cứu của anh ta lập tức nghẹn lại trong cổ họng: “Chúng, chúng tôi... chúng tôi không bao giờ ra tay với người bình thường!”

“Thật là có nguyên tắc.” Cao Mệnh đi vào trong nhà, khóa trái cửa chống trộm, đóng cửa sổ, kéo rèm: “Bây giờ không ai có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện rồi. Mọi người có muốn thẳng thắn trao đổi một chút không?”

Tuyên Văn liếc Cao Mệnh một cái. Thay vào biểu cảm tức giận, cô ta ôm chặt cánh tay điều tra viên, quát mắng: “Tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở trong nhà tôi?”

“Gãy rồi! Sắp gãy rồi! Cô buông ra trước, từ từ rồi tôi kể cho hai người nghe!” Điều tra viên phải rất cố gắng mới từ dưới đất đứng dậy: “Hai người đều coi như là người chứng kiến và người trải qua sự kiện bất thường, cho nên cũng không có gì phải giấu diếm.”

Anh ta xoa xoa cổ tay của mình, rồi kể cho hai người nghe thông tin về sự kiện bất thường.

“Tôi có hơi thắc mắc một chút. Anh nói Tân Hỗ nửa năm trước đã xảy ra sự kiện bất thường, tại sao mọi người lại không search được thông tin gì?” Giọng nói của Tuyên Văn rất hay và dễ nghe. Nếu như không phải là vừa bị cho một trận xong, chắc điều tra viên cũng sẽ nghĩ rằng Tuyên Văn là một cô gái dịu dàng.

“Ngay cả đối với những điều tra viên biết đủ các loại quy tắc sinh tồn, xác suất sống sót thành công trong sự kiện bất thường cũng chỉ là 34%; tỷ lệ sống sót của người bình thường không đến một phần mười. Hơn nữa, số lượng cực kì ít người bình thường sống sót đó cũng sẽ để lại những vấn đề nghiêm trọng về tâm lý và khuyết tật về thể chất; bọn họ sẽ được đưa đến Cục điều tra để được điều trị miễn phí.” Điều tra viên nhìn Cao Mệnh: “Cũng chính vì như vậy, nên tôi mới cảm thấy anh ấy rất lợi hại, muốn anh ấy gia nhập cục điều tra.”

“Nếu như không gia nhập, tôi cũng sẽ bị đưa đi tiếp nhận ‘chữa trị’ sao?” Cao Mệnh có chút “hứng thú” nhìn chằm chằm điều tra viên.

“Không đâu.” Giọng điệu của điều tra viên trở nên nghiêm túc: “Giấu là không thể giấu được, sự kiện bất thường sớm muộn gì sẽ bùng phát trên quy mô lớn. Chuyện chúng tôi có thể làm bây giờ chính là làm tốt việc chuẩn bị và ứng phó đầy đủ hơn, đồng thời trì hoãn sự xuất hiện của thảm họa.”

“Bất kì ai đều có thể tham gia sao?” Tuyên Văn dường như có ý tưởng khác.

“Người bạn này của cô rất thông minh, cũng là người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp. Anh ấy có thể cứu được nhiều công dân hơn khi gia nhập cục điều tra, nhưng quả thực anh ấy cũng sẽ gặp phải rất nhiều các thể loại nguy hiểm khác nhau.” Điều tra viên chạm vào khuôn mặt kinh khủng của mình: “ Tôi trở nên như thế này, chính là do một sự kiện bất thường. Hơn nữa, tôi cũng đã được coi là may mắn rồi. Trong số các điều tra viên cùng tiến vào, chỉ có tôi là người duy nhất sống sót.”

“Tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc.” Cao Mệnh không biết khi nào sẽ xảy ra thảm họa, cho nên gia nhập cục điều tra xem ra là một lựa chọn không tồi.

“Chúng ta ở tuyến đầu đối mặt với nguy hiểm, nhưng tương ứng với nó, khi nguy hiểm ập đến, quyền lợi của chúng ta cũng sẽ vô cùng lớn.” Điều tra viên ám hiệu một câu với Cao Mệnh rồi đổi chủ đề: “Sau này, hai người cũng có khả năng sẽ gặp phải sự kiện bất thường lần nữa. Bản quy tắc sinh tồn nội bộ chưa hoàn thiện này của chúng tôi coi như là món quà tôi dành cho hai người.”

Trượt vòng đen sang, điều tra viên yêu cầu Cao Mệnh lấy điện thoại di động ra, sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Cao Mệnh, đã gửi cho Cao Mệnh một bản dữ liệu.

“Các sự kiện bất thường được chia thành 7 cấp độ theo tính nghiêm trọng, tính nguy hiểm và sức tàn phá.” Điều tra viên rất xem trọng Cao Mệnh, cẩn thận giải thích dữ liệu cho Cao Mệnh:

“Cấp 0: Xác định sự kiện bất thường đã phát sinh, nhưng mức độ nghiêm trọng và tính nguy hiểm không tồn tại bất kỳ hành vi nào từ cấp 1 đến cấp 6 dưới đây.”

“Cấp 1: Sự kiện này biểu hiện ra hiện tượng bất thường, nhưng bất thường này sẽ không can thiệp đến con người trong hiện thực, sẽ không nảy sinh tiếp xúc với con người, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người dân tại địa điểm xảy ra sự kiện.”

“Cấp 2: Hiện tượng bất thường gây ra ảnh hưởng rõ ràng đến con người. Người dân tại địa điểm xảy ra sự kiện bắt đầu hành xử bất thường, bao gồm nhưng không giới hạn ở tình trạng tinh thần hoảng loạn, cảm nhận hỗn loạn, nhận thức mơ hồ, v.v. Biểu hiện bất thường chỉ giới hạn ở địa điểm xảy ra bất thường. Người tiếp xúc với bất thường vẫn duy trì được lý trí, sau khi đối phương mất kiểm soát về hành vi, có thể được thuyết phục bởi người bên cạnh để trở lại bình thường.”

“Cấp 3: Trong sự kiện bất thường xuất hiện ‘quỷ’ cụ thể. Người tiếp xúc với bất thường hoàn toàn mất kiểm soát hành vi, bắt đầu tự mình hại mình, tự sát hoặc tấn công người khác; nhận thức của bản thân hoàn toàn bị bất thường đồng hóa, người thân trong gia đình cũng không thể ngăn chặn hành vi của đối phương.

“Cấp 4: Sự kiện bất thường bắt đầu có dấu hiệu lan rộng; khi nỗi sợ hãi lan ra, phạm vi ảnh hưởng không ngừng mở rộng. Ở giai đoạn này, ‘quỷ’ với tư cách là cốt lõi của sự kiện bất thường bắt đầu phát triển nhanh chóng, giết chóc, tanh máu, kinh sợ, tất cả cảm xúc tiêu cực đều sẽ bị nó ăn mất, mọi nỗi bất an đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nó.”

“Cấp 5: Phạm vi ảnh hưởng của sự kiện bất thường là rất lớn. ‘Quỷ’ trong sự kiện bất thường đã ‘trưởng thành’, cực kỳ khó bị giết chết. Bọn chúng đã ăn sâu vào trong trái tim mọi người.”

“Cấp 6: Sự kiện bất thường hoàn toàn mất kiểm soát. Loại sự kiện bất thường này không có biện pháp giải quyết, bản thân chúng đại diện cho nỗi sợ hãi. Tất cả các điều tra viên đều phải tránh để sự kiện bất thường cấp 6 xuất hiện bằng mọi giá!”

“Những gì chúng ta vừa trải qua chính là sự kiện bất thường cấp 3, bởi vì đã xuất hiện ‘quỷ’ cụ thể, nói thật, nếu như không có anh, tôi chết chắc rồi.” Điều tra viên dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, còn ông lão ở cùng với chúng ta đâu rồi?”

“Sau khi xuống tầng một, thì không thấy đâu nữa.” Cao Mệnh không tiết lộ sự tồn tại của di ảnh.

“Hỏng rồi!” Sắc mặt điều tra viên biến đổi, chạy về phía cửa nhà: “Ông lão đó bị nhốt trong sự kiện bất thường rồi!”

Cao Mệnh theo điều tra viên đến căn hộ 2707. Thầy Diêu đã tắt thở; con gái ông đã sớm gọi cấp cứu rồi, nhưng mọi thứ đều đã muộn.

Thân hình gầy gò tàn lụi của thầy Diêu tạo nên sự tương phản với các giải thưởng và biểu ngữ khác nhau trên tường. Cho đến khi qua đời, bên cạnh gối vẫn đều đặt các bức ảnh về hành hiệp trượng nghĩa thời trẻ của mình.

“Có thể ông lão có lựa chọn của riêng mình.”

Ông lão đã đi rồi, nhưng trong nhà không hề có chút cảm giác lạnh lẽo nào. Dường như cuối cùng ông cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.

Sau khi xe cấp cứu đưa thầy Diêu đi, Cao Mệnh và Tuyên Văn quay trở lại căn hộ 2507. Bây giờ là thời gian thuộc về hai người bọn họ.

“Anh dẫn theo ông chú kia qua màn trò chơi kinh dị trong nhà của em sao?” Tuyên Văn nghiêng đầu nhìn Cao Mệnh, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ.

“Đừng nói lời kỳ lạ như vậy. Tôi muốn dẫn theo cô, nhưng cô có xuất hiện đâu.” Cao Mệnh lấy di ảnh của Triệu Hỉ ra: “Bức di ảnh trống mà cô đưa cho tôi đã biến mất rồi, ‘vé vào cửa’ hình như chỉ có thể dùng một lần.”

“Thật kỳ lạ, em bị loại ra bên ngoài.” Tuyên Văn chậm rãi đến gần: “Trò chơi kinh dị cực kỳ nguy hiểm. Em có chút tò mò, làm thế nào mà anh qua màn được.”

“Đối chiếu với phân chia cấp độ nguy hiểm của cục điều tra, trò chơi kinh dị bị kích hoạt trước, độ nguy hiểm của nó đại khái chỉ khoảng cấp 3, nhưng bản thân con quỷ trong trò chơi chắc là có tiềm năng để phát triển thành kinh dị.” Cao Mệnh không định đưa di ảnh của Triệu Hỉ cho Tuyên Văn, nhưng hắn cũng không thể chỉ để mỗi Tuyên Văn cho đi, mà không có báo đáp nào cho cô nàng: “Cô hãy nhìn kỹ bức ảnh đen trắng này. Tôi đã phát hiện ra một cách để khiến cô trở nên chân thực hơn, cường đại hơn.”

“Các mạch máu xiềng xích trong bức di ảnh này đang đập ư? Đó là cái gì vậy?” Tuyên Văn phát hiện ra điều đặc biệt trong di ảnh của Triệu Hỉ.

“Xiềng xích có thể hiểu là sợi dây liên kết giữa người nhà với nhau. Tôi có thể nhận được năng lực của anh ta, nhưng đồng thời cũng cần phải để nhiều người hơn nữa biết được nỗi đau của anh ấy...” Cao Mệnh lật mặt sau di ảnh lại: “Tôi đang suy nghĩ đến một khả năng, liệu có phải để nhiều người biết đến câu chuyện của Triệu Hỉ hơn, mang lại những thay đổi về mặt cảm xúc cho Triệu Hỉ, thì Triệu Hỉ đã chết có thể thu hoạch được gì từ việc đó hay chăng? Không nhất thiết phải đưa người chơi còn sống đến một nơi có hai thế giới chồng chéo để trải nghiệm sự sống và cái chết, có lẽ chúng ta có thể biến những gì mà Triệu Hỉ đã trải qua thành một trò chơi. Trò chơi này tương đương như bia mộ của Triệu Hỉ, cảm xúc mà mỗi người chơi nảy sinh trong quá trình qua màn đều có thể mang đến ảnh hưởng cho anh ta.”

“Có lý, nhưng em vẫn muốn nhắc nhở anh một chuyện. Trò chơi của anh trở thành hiện thực là bởi vì anh gặp phải thứ gì đó trong đường hầm kia chứ không phải vì anh có loại năng lực gì. Nếu như anh muốn để trò chơi chế tạo ra bây giờ cũng trở thành hiện thực, e rằng phải đi tới đường hầm đó lần nữa để tìm hiểu rõ mọi chuyện mới được.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc để trò chơi của mình tiếp tục trở thành hiện thực, chỉ là muốn dùng cách này để cho nhiều người biết về câu chuyện của Triệu Hỉ hơn.” Cao Mệnh rất tự nhiên cất bức di ảnh đen trắng của Triệu Hỉ đi: “Nếu như Triệu Hỉ quả thực có sự thay đổi, thì cuộc đời của cô cũng tương đương với việc có thêm một đường lui an toàn hơn.”

“Cái gì? Anh muốn ăn thịt em luôn à?” Tuyên Văn đưa hai tay ra phía sau, giống như đang bị trói vậy.

“Lại nói câu đó.” Cao Mệnh xách ba lô đi ra ngoài: “Trông tôi giống loại người đó sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK