Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng tối mờ dần, Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu đã trở về thế giới hiện thực.

Mưa rơi xuống người cô. Chúc Miểu Miểu cầm rìu cứu hoả ngồi phịch xuống đất. Cho đến giờ phút này, trạng thái căng thẳng thần kinh của cô vẫn chưa được thả lỏng.

Chúc Miểu Miểu không mặc áo mưa hay đội mũ, chỉ ngơ ngác nhìn về phía tòa nhà 4. Cách đây không lâu, 10 điều tra viên đã tụ tập ở lối vào hành lang, nhưng bây giờ chỉ còn lại 2 người. Tất cả mọi thành viên đều được đào tạo tại Cục Điều tra, những khuôn mặt đó vẫn còn in sâu vào tâm trí của cô.

“Bọn họ chưa chết đâu, chỉ là bị lạc lối ở thế giới bên kia mà thôi.” Cao Mệnh là một chuyên viên cố vấn tâm lý, thế nên chỉ vừa liếc mắt là đã có thể biết rõ Chúc Miểu Miêu đang nghĩ gì: “Bọn họ cần phải cố gắng sống sót ở phần thế giới bóng tối bên kia. Về phần chúng ta, chúng ta nhất định phải tỉnh táo lại, càng sớm càng tốt. Chúng ta cần nỗ lực mạnh mẽ hơn, sau đó đi vào thế giới bóng tối ấy, sớm đưa bọn họ trở về.

Khẽ gật đầu, Chúc Miểu Miểu nhìn sang Cao Mệnh với ánh mắt đầy tôn trọng. Mặc dù người đàn ông trước mặt này nói năng hơi lạnh lùng, nhưng khi gặp nguy hiểm thì hắn thật sự dám xông lên đối mặt.

“Chúng ta chuẩn bị trở về thôi.”

“Các loại thiết bị của Cục Điều tra vẫn còn ở trong tòa nhà kia.” Chúc Miểu Miểu ném cây rìu cứu hỏa vào thùng hàng rồi chạy vào trong toà nhà, bắt đầu hành động.

Nửa giờ sau, Cao Mệnh lái chiếc xe điện của Cục điều tra để mở đường, trong khi Chúc Miểu Miểu lái xe tải theo sau. Mất một quãng đường dài, hai người mới về đến khu vực ở gần Sở Điều tra Lệ Sơn.

Trước khi cả hai bước ra khỏi xe, đã có rất nhiều nhân viên ập đến, tụ tập xung quanh.

“Chiếc vòng đen của phó Tổ trưởng tổ 01 đã mất tín hiệu! Những người khác cũng không thể liên lạc được. Chuyện gì đã xảy ra tối qua?”

“Vẻn vẹn chỉ là một sự kiện bất thường cấp 1 thôi mà, tại sao lại điều động nhiều điều tra viên đến vậy?”

“Anh là ai? Sao lạ mặt thế?”

Giữa lúc ồn ào, một thanh niên với khí chất hung ác, lạnh lùng bước ra. Vừa mở cửa sau xe tải ra rồi trông thấy thùng xe chỉ chứa toàn thiết bị, ngoài ra thì chẳng còn bất cứ một ai, anh ta lập tức đứng nghiêm thẳng người.

Thấy thế, những nhân viên khác cũng không dám lên tiếng nữa; bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ nặng nề.

Một lúc lâu sau, chàng trai kia mới xoay người, tiến về phía Cao Mệnh: “Tôi là Bạch Kiêu, Đội trưởng đội điều tra tổ 01 của Sở Điều tra Lệ Sơn. Bạch Kiều là em gái tôi. Tối qua, mọi người đã gặp phải chuyện gì?

“Phán đoán về cấp bậc nguy hiểm đã sai lầm rồi. Sự kiện bất thường phát sinh bên trong toà nhà số 4 phố Dân Lung không phải cấp 1, mà là cấp 3.” Cao Mệnh cũng không hề giấu giếm: “Bên trong sự kiện bất thường ở đó, càng sợ hãi, tử vong sẽ càng đến gần, bởi vì tất cả những gì mà chúng ta sợ hãi sẽ dần thực thể hoá.”

“Tôi chưa bao giờ gặp phải sự kiện bất thường như vậy trước đây.” Bạch Kiêu lạnh lùng nhìn Cao Mệnh.

“Tổ trưởng, Cao Mệnh nói đúng đấy. Những con quái vật mà chúng tôi tưởng tượng ra đã trở thành sự thật. Đó chính là nỗi sợ hãi đang đuổi giết chúng ta.” Bộ đồng phục của Chúc Miểu Miểu đã rách nát cả rồi; rõ ràng, cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều.

“Vậy là, chẳng lẽ chính vì Bạch Kiều phán đoán sai lầm, thế nên cô ấy và cả đội điều tra viên dự bị mới gặp phải nguy hiểm à?” Giọng nói của Bạch Kiêu dần bộ lộ một sự lạnh lẽo thấu xương; anh ta đang cố gắng hết sức để áp chế tâm tình của mình xuống.

“Sự kiện bất thường có rất nhiều sự biến hóa khác nhau, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo cả. Chúng ta chỉ có thể xác định rằng, chúng ta hiểu chưa đủ nhiều về những sự kiện bất thường ấy.” Cao Mệnh đặt chiếc mũ bảo hiểm lên xe điện: “Anh cũng đừng đau lòng quá, vì bọn họ chỉ đang lạc lối tại bóng tối bên kia mà thôi. Trong tương lai, họ vẫn còn khả năng quay về.”

Bạch Kiêu mấp máy bờ môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ đi một mình vào trong xe tải.

“Nghe nói tổ trưởng Bạch không tốt tính lắm đâu, anh nên cẩn thận.” Chúc Miểu Miểu thì thầm vào tai của Cao Mệnh.

“Ừ.” Cao Mệnh gật đầu. Trên thực tế, nếu so với kế hoạch to lớn trong lòng hắn, về căn bản thì hắn chẳng cần quan tâm đến những chi tiết này.

Bước vào Sở Điều tra, Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu lấy chiếc vòng đen ra. Dưới quá trình dẫn dắt của nhân viên công tác, cả hai bèn tái hiện lại toàn bộ sự kiện bất thường kia. Trong lúc đó, cũng có Bạch Kiêu và các thành viên khác của tổ điều tra số 01 ngồi dự thính.

Khi quá trình làm việc tiến hành được một nửa thời gian, Sở trưởng Sở Điều tra Lệ Sơn Trần Vân Thiên chạy đến. Chuyện 8 điều tra viên bị mất tích trong vụ việc bất thường lần này vốn dĩ không hề là một chuyện đơn giản.

Phải mất 2 tiếng đồng hồ mới tái hiện hoàn thành cả sự kiện lần này. Thông tin của nhóm người Cao Mệnh đã được upload đến Tổng cục; mọi người cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với bọn họ đêm qua.

“Tôi cho cậu 3 ngày để điều chỉnh trạng thái, không ngờ tôi còn chưa về mà cậu đã đến trước.” Trần Vân Thiên gọi Cao Mệnh đến một góc hẻo lánh: “Sự kiện bất thường đêm qua đã vượt quá dự đoán của tất cả mọi người, và không ai trong chúng ta muốn điều đó xảy ra cả. Cũng may, cậu đã trình diện trước thời hạn, không thì phe ta chết sạch cả rồi. Nếu không thể thu hoạch được bất kỳ một thông tin nào, thì đó mới đúng là thất bại.

Từ trong đáy mắt của Trần Vân Thiên, có một cảm xúc đau khổ ẩn nấp ở đó, chỉ là anh ta hoàn toàn giấu kín đi: “Cao Mệnh, cậu làm rất tốt. Cơ mà, trong 2 ngày này, cậu cứ nghỉ ngơi đi, rồi giao lưu cùng những thành viên khác nhé. Dù sao đi nữa, khi tiến vào sự kiện bất thường thì tất cả mọi người đều phải giao phần lưng của mình cho đồng đội trông nom dùm. Mọi người cần phải hoàn toàn tín nhiệm đồng đội của mình thì mới có thể an toàn vượt qua.”

Sau khi nói với Cao Mệnh một số chuyện, Trần Vân Thiên vội vàng rời đi.

“Sở trưởng nói gì với anh thế?” Chúc Miểu Miểu tò mò đi theo Cao Mệnh.

“Kêu tôi cố giao lưu với đồng đội.” Cao Mệnh đi lên tầng 2, mở cửa văn phòng Tổ điều tra số 01.

Văn phòng rộng như thế, nhưng bây giờ dường như quá trống trãi. Ngoài Bạch Kiêu ra, chỉ còn lại 3 thành viên cũ có đeo chiếc vòng đen.

Ba thành viên trong đội vốn định nói gì đó với Bạch Kiêu, nhưng sau khi Cao Mệnh bước vào thì tất cả đều im lặng.

Cao Mệnh hoàn toàn không quan tâm thái độ của những người đó đối với mình. Hắn tìm đến vị trí trước đó của Tần Thiên, vừa ngồi xuống bèn bắt đầu lục soát các thông tin về những địa điểm bị quỷ ám. Hắn gia nhập Cục Điều tra không vì hưởng phúc lợi, mà để sử dụng quyền lực của Cục Điều tra nhằm hoàn thành mục đích đang nung nấu trong lòng mình.

Tập trung vào công việc, Cao Mệnh tiếp tục hoàn thiện kế hoạch của riêng mình. Hắn không đi bắt chuyện với Bạch Kiêu, Bạch Kiêu lại chủ động đến tìm hắn.

Kéo lấy chiếc ghế cạnh bên, Bạch Kiêu ngồi xuống, đối diện với Cao Mệnh: “Khi trước, Tần Thiên ngồi ngay vị trí của anh.”

“Tôi biết, đống hồ sơ trên bàn vẫn còn kẹp tên của anh ấy.” Cao Mệnh không ngẩng đầu lên.

“Vào thời điểm mà mỗi một điều tra viên gia nhập Cục Điều tra, người đó đều tự đoán trước bản thân sẽ phải chuốc lấy cái kết cục xấu nhất, đã chuẩn bị xong cho sự tử vong của chính mình. Tần Thiên là thế, Bạch Kiều cũng thế, và đối với tôi cũng vậy.” Giọng nói của Bạch Kiêu nhẹ nhàng vang lên, hơi run rẩy, ắt hẳn cảm xúc của anh ta cũng đang dao động rất lớn - đây chỉ là do anh ấy đang cố gắng kiềm chế bản thân mà thôi: “Trút sự đau khổ của bản thân lên người khác là một hành vi rất ngu ngốc. Điều tôi muốn nói với anh là: Với tư cách là thành viên của tổ 01, anh không cần lo lắng về việc bị đồng đội cô lập hoặc phản bội. Bất cứ lúc nào, kẻ thù của chúng ta chỉ là những sự kiện bất thường kia mà thôi. Phải có quyết tâm như vậy, chúng ta mới có thể giúp đỡ nhiều người sống sót hơn trong trận thảm hoạ này!”

Cao Mệnh chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn hoàn toàn không ngờ Bạch Kiêu sẽ nói những câu như vậy.

“Tôi và Tần Thiên đều là người Tân Hỗ. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua sinh tử, thế nên ta tin tưởng tầm nhìn của anh ấy.” Bạch Kiêu chìa tay về phái Cao Mệnh: “Hoan nghênh anh gia nhập Tổ điều tra số 01.”

Quan sát Bạch Kiêu thật tỉ mỉ, thông qua những biểu cảm rất nhỏ bé - Cao Mệnh có thể xác nhận là anh ấy không hề nói dối, Mỗi lời mà anh ta nói đều xuất phát từ trái tim. Lần đầu tiên, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh tương xứng của “Con Người” và “Ma Quỷ” rõ ràng đến vậy. Dường như nhân loại không có bất kỳ lợi thế nào, nhưng trong trận thảm họa sắp tới này, nhân loại không hẳn là nằm ở thế chắc chắn phải thua.

“Các thành viên dự bị mới có lẽ sẽ đến đây vào buổi chiều. Chúng ta sẽ đến khu Đông để thực hiện một nhiệm vụ hợp tác. Đêm nay, nhờ hai người các anh ở lại đây trực ban nhé.” Bạch Kiêu mang đến cho Chúc Miểu Miểu một bộ đồng phục mới toanh từ tủ quần áo.

“Tới khu Đông thực hiện nhiệm vụ à?” Theo quan điểm của Cao Mệnh, khu Đông là khu vực thịnh vượng nhất trong cả Hãn Hải. Việc Cục Điều tra ưu tiên bảo vệ nơi đó cũng rất bình thường, vì giá trị nhân mạng giữa người với người là khác nhau cơ mà.

“Không chắc lắm, nhưng có vẻ như nơi đó đã xảy ra sự kiện bất thường cấp 4 - cũng chính là lần đầu tiên xuất hiện loại sự kiện bất thường ở mức độ này. Tất cả các chi nhánh đều sẽ cử các điều tra viên giàu kinh nghiệm đến đó.” Dừng lời một chút, Bạch Kiêu nói thêm: “Tần Thiên đã chết trong chính sự kiện bất thường đó đấy.”

“Vậy đêm nay, chúng ta cùng đi nhé?” Trên thực tế, Cao Mệnh không thể yên tâm được. Sự kiện bất thường cấp 4 chính là đối ứng với trò chơi ở cấp độ Kinh dị, chẳng những thế mà còn không giống kiểu Kinh dị bị kích hoạt sớm như trong vụ của Triệu Hỉ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK