Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong số các điều tra viên có mặt, có người đã từng nghe đến tên Tư Đồ An. Khi tất cả mọi người còn đang do dự, một gã điều tra viên có độ tuổi vừa mới trưởng thành chợt bước ra, chộp lấy miếng thịt đẫm máu trên mặt đất.

Mùi thịt và máu trộn lẫn vào nhau. Nhìn vết cắn trên miếng thịt, gã điều tra viên dần lưỡng lự.

Gã điều tra viên vừa bị giết ban nãy dường như cũng đã ăn miếng thịt này, đáng tiếc là không có được sức mạnh để chiến đấu với ma quỷ.

Khẽ nuốt ực một cái, vì bị mọi người nhìn chằm chằm nên đôi mắt của thanh niên điều tra viên kia dần đỏ lên. Cậu ta đột nhiên cúi đầu, cắn vào miếng thịt.

Nước thịt bắn tung tóe; thanh niên nuốt từng ngụm lớn, tựa như chưa bao giờ được ăn một phần thịt ngon đến vậy.

Chỉ trong vài giây, chàng trai đã ăn hết miếng thịt mà chính bản thân cậu ta còn chưa kịp phản ứng.

Tơ máu trong đáy mắt chậm rãi tăng dần, chàng trai cảm giác nhịp tim mình đập nhanh hơn. Dường như nghe thấy gì đó, cậu ta bịt tai lại, ngồi xổm xuống mặt đất.

“Giết bọn chúng! Giết hết bọn chúng!”

Một thanh âm lạ lẫm đột nhiên phát ra từ miệng chàng trai trẻ; từng văn tự màu đen chui ra từ trong lòng của cậu ta, như thể chúng sắp xé nát trái tim cậu ta ra.

Cậu ta lăn lộn trên mặt đất; các điều tra viên khác cố gắng tiến đến giúp đỡ nhưng lại bị cậu ta tấn công dữ dội. Rõ ràng, thanh niên này phản kháng mạnh đến mức như muốn giết luôn cả đồng đội mình.

Cả quá trình mất khoảng 3 phút, thanh niên kia ngã thẳng xuống đất và từ cổ họng cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Ngoại trừ bộ ngực xuất hiện thêm vài dòng văn tự kỳ quái ra, dường như cậu ta chẳng có biến hoá gì đặc biệt cả.

Chậm rãi đứng dậy, cậu ta lau mồ hôi trên mặt, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Tôi thành công hay không?”

“Cậu đã thành công rồi.” Thanh Ca kéo chàng thanh niên về phía sau: “Quỷ ăn thịt người, người ăn thịt, thịt ăn quỷ. Cậu không bị biến đổi thành quỷ, đương nhiên, cũng không hẳn là người.”

“Nhưng ngoại trừ cảm giác đau đớn ra, tôi chẳng thấy gì khác lạ cả?”

“Đau đớn chính là sức mạnh.” Thanh Ca rút ra một con dao sắc bén, đâm xuyên qua lòng bàn tay của chàng trai kia. Hành vi bất thình lình này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Thanh niên kia che tay lại, hét lên thảm thiết, nhưng Thanh Ca lại ném con dao trên tay về phía thanh niên kia: “Đi qua hành lang, ở tầng 5 của tòa nhà B có một con nữ quỷ dị hoá sống ở gần cửa ra vào. Cậu hãy dùng con dao này, giết chết ả.”

Những điều tra viên còn sống sót đến tận lúc này thì có mấy ai là người bình thường đâu. Ít nhất, sức chịu đựng của họ cao hơn người bình thường rất nhiều.

Dùng bàn tay lành lặn nhặt con dao sắc bén lên, nam thanh niên loạng choạng băng qua hành lang; các điều tra viên khác cũng nhanh chóng theo sau.

“Bang! Bang! Bang!”

Lòng bàn tay đau nhức dữ dội khiến hành vi của chàng trai trở nên vô cùng thô bạo. Đáy mắt của cậu ta chậm rãi xuất hiện tơ máu, mà hành vi cũng trở nên kỳ quặc hơn.

“Tôi nói rồi. Tôi chắc chắn sẽ không đi. Quản lý tòa nhà làm sao có thể là một con chuột cải trang được?” Trong nhà vang lên giọng nói của chị béo. Dường như nhận lầm người, chị ta mở cửa ra mà không hề phòng bị chút nào.

Khuôn mặt đầy gân xanh của chàng trai trẻ hơi nhếch lên; cậu ta vung con dao sắc bén một cách rất dứt khoát.

Lưỡi dao cắt xuyên qua da thịt của chị béo, từng tia nước hôi thối bắn tung tóe khắp mọi nơi. Tuy nhiên, chị béo không hề cảm thấy đau đớn, chỉ sờ vào vết thương trên bụng. Khuôn mặt tái nhợt của chị ta bắt đầu trở nên dữ tợn hơn. Ngay lập tức, chị ta tóm lấy thanh niên đều tra viên, định kéo cậu ta vào trong nhà.

“Dùng bàn tay bị thương để cầm dao!”

Nghe Thanh Ca nhắc nhở, thanh niên lập tức đổi tay. Thế là, vết thương trên tay rách ra, nhỏ máu xuống lưỡi dao. Lòng bàn tay của thanh niên ấy dần xuất hiện thêm những dòng chữ đen mới mẻ.

Lưỡi dao lại hạ xuống. Lần này, vết thương mà cậu ta gây ra trên người chị mập không những không lành, mà còn khiến vùng da xung quanh vết thương bắt đầu thối rữa nhanh chóng.

“Quả nhiên là có thể gây tổn hại cho bọn ma quỷ!”

Cho dù chỉ gây ra một vết thương nhỏ, nhưng đối với các điều tra viên thì chuyện này có ý nghĩa rất lớn!

Chỉ cần có thể gây ra thương tổn, chỉ cần có cơ hội đánh trả, vậy mọi đau khổ mà bọn họ đã chịu đựng sẽ có được một cánh cửa để phát tiết!

Với đôi mắt đỏ bừng, thanh niên trẻ tuổi này trông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Cậu ta điên cuồng lao đến tấn công chị mập.

“Có ai tình nguyện tiến lên giúp cậu ấy không?” Tư Đồ An lại lấy ra một miếng thịt khác, mỉm cười ném về phía các điều tra viên.

Chen chúc nhau trên bậc thang, sau khi trông thấy miếng thịt kia quả thực có tác dụng, một số điều tra viên bắt đầu tranh giành nó, giống như chó săn đoạt thức ăn vậy.

Tình huống bị biến hình thành quỷ cũng không xuất hiện. Một số điều tra viên ăn thịt xong thì cảm nhận được sự thay đổi trong nhịp tim. Sau khi thích ứng với cơn đau, tất cả đều lao về phía tòa nhà B.

“Bọn mày... Bọn ác quỷ chúng mày!” Chị mập thét lớn lên, nhưng trong lầu không có ai tới giúp cả. Giọng thét của chị ta càng lúc càng yếu, mãi cho đến cuối cùng chị ta ngã xuống một vũng nước đen, hóa thành một đống bùn nhão.

Các điều tra viên ăn thịt xong thì cảm thấy vô cùng hưng phấn, còn Cao Mệnh chỉ có thể hít vào một luồng khí lạnh.

Bởi vì sự tồn tại của “thịt” trong chung cư Tứ Thuỷ, người và quỷ đã có thể đảo ngược vị trí cho nhau. Ai là ác quỷ - chuyện này còn phải tính đến việc liên quan đến phần ‘thịt’ kia.

“Không có điều tra viên nào vì ăn thịt mà biến thành quỷ cả. Điều đó có nghĩa là, ngay từ đầu thì Tư Đồ An đã nói dối. Gã giết vị điều tra viên kia không phải vì đối phương bị biến thành quỷ, mà là do nguyên nhân khác.”

Tuỳ tiện biên tập vài câu, không những có thể bẻ lái câu chuyện, mà gã còn thông qua phương thức này để thực hiện hành vi ám chỉ tâm lý vào những điều tra viên khác.

Nếu nói cho các điều tra viên rằng, ăn thịt vào sẽ khiến người đó sống không bằng chết, vậy ắt hẳn có rất nhiều người sẽ do dự. Tuy nhiên, chỉ cần 50% xác suất thành công, vậy chắc chắn sẽ có người bước ra đánh cược.

Trong lúc đang suy nghĩ, Cao Mệnh đột nhiên cảm giác được gì đó. Hắn ngẩng đầu lên, để rồi phát hiện Tư Đồ An đang nhìn mình.

“Nét mặt của cậu hơi khác những điều tra viên khác.” Dường như Tư Đồ An đã phát hiện ra gì đó rất thú vị: “Tôi nhớ rõ khuôn mặt của tất cả các điều tra viên tại Cục điều tra Hãn Hải từng trải qua sự kiện bất thường cấp 3, nhưng dường như tôi chưa bao giờ gặp cậu.”

“Tôi tên là Cao Mệnh, tổ trưởng tổ 1 thuộc Sở điều tra Lệ Sơn.”

“Chẳng phải tổ trưởng tổ 1 Sở điều tra Lệ Sơn là Bạch Kiêu à?” Đôi mắt của Tư Đồ An sáng ngời, đầy vẻ kinh hãi khó tả: “Tôi đã gặp qua Bạch Kiêu. Cậu ấy là một điều tra viên rất ưu tú. Tôi còn đang định chiêu mộ cậu ấy sang Cục điều tra khu Đông đây này.”

“Vì Bạch Kiêu mất tích, nên hiện tại tôi đang giữ quyền đội trưởng.”

“Chờ đến khi chúng ta có thể sống sót rời khỏi chung cư Tứ Thuỷ, chữ ‘quyền’ này cũng sẽ được xoá đi.” Tư Đồ An nhìn sang chỗ khác, chẳng biết là đang tự nói với bản thân, hay đang nói chuyện với Cao Mệnh.

Sải bước về phía hành lang, Tư Đồ An giống như một người lãnh đạo bẩm sinh vậy. Gã dễ dàng giành được sự ủng hộ của tất cả các điều tra viên, ngoại trừ Cao Mệnh.

Với tư cách là quyền Cục trưởng Cục Điều tra khu Đông, gã đã đích thân tham gia vào sự kiện bất thường. Chỉ riêng điều này đã giúp gã giành được hảo cảm của tất cả các các điều tra viên, chưa kể đến công trạng phát hiện ra loại “thịt” có khả năng đủ để thay đổi số phận của toàn bộ thành phố.

“Mọi người, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải sống sót qua sự kiện bất thường này. Bằng mọi giá, chúng ta phải truyền thông tin về ‘thịt’ này ra bên ngoài!” Tư Đồ An thản nhiên ném áo khoác sang một bên, lấy một con dao chặt xương từ trong người ra: “Bây giờ, tôi chỉ hy vọng các cậu làm một chuyện mà thôi. Quỷ đối xử với chúng ta thế nào, chúng ta cũng đối xử với nó như thế ấy.

Làm gương cho cấp dưới, cực kỳ thu hút, dùng hết của cải để làm từ thiện cho xã hội, còn đối với ma quỷ thì hận thù rõ rệt, dùng máu trả máu - một người như vậy, chẳng lẽ không đáng giá để đi theo ư?

Tâm tình của toàn bộ các điều tra viên đã được kích thích hoàn toàn. Bọn họ lập tức xông về phía toà nhà B. Nhân tính trong họ liên tục bị xói mòn, và không lâu nữa đâu, “người” sẽ thực sự trở thành “thịt” ăn quỷ.

“Tổ trưởng, không biết bà đồng ở tầng 1 có gặp phải biến cố gì hay không?” Chúc Miểu Miểu hơi lo lắng.

“Tư Đồ An nhất định sẽ không bỏ qua cho bà cụ kia đâu, bởi vì bà ấy biết rõ bộ mặt thật của gã.” Quan sát đám người đang điên cuồng giẫm lên đống “máu loãng” của chị mập, Cao Mệnh đóng sầm cửa lại: “Mục tiêu của Tư Đồ An ắt hẳn chính là tắm máu cả chung cư Tứ Thuỷ này, dù là người hay quỷ, thì tất cả đều là công cụ của gã mà thôi.”

Rất nhiều điều tra viên đã trở thành “thịt”, và giờ Cao Mệnh đã hiểu vì sao tất cả các điều tra viên của Cục điều tra khu Đông đều biến mất.

Từng tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp cả chung cư Tứ Thuỷ, nhưng đó không phải do người thét lên, mà là tiếng kêu gào của những cư dân trong toà nhà này.

Người và quỷ điên đảo lẫn nhau, một thế giới vốn dĩ đã hoang đường, nay càng hoang đường trầm trọng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK