Lần đầu tiên, người mẹ quỷ của bọn nhỏ lại được người khác thừa nhận như vậy. Bà rất vui mừng, lập tức nắm lấy cánh tay của Vãn Thu ngay.
Trong phòng nồng nặc mùi hôi thối, nhưng Vãn Thu lại có chút ngây ngẩn khi nhìn gương mặt tươi cười của cô bé kia. Dường như cậu ấy không hề muốn rời khỏi đây chút nào.
Bóng tối ùa về phía cơ thể của Vãn Thu. Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Ngay sau đó, cậu nghe thấy có người chạm vào ổ khoá.
Đang mỉm cười vui vẻ, cô con gái út bỗng cứng đờ, nhìn sang chị gái rồi nói: “Bọn xấu xa đó lại đến rồi.”
Chạy ra cửa rồi nhìn qua mắt mèo, Vãn Thu trông thấy có hai người mặc đồng phục của Cục Điều tra đang đứng lén lén lút lút trong hành lang, đánh dấu gì đó vào cửa nhà của tất cả các căn hộ.
“Điều tra viên?” Vãn Thu nhận ra, các Điều tra viên bên ngoài ấy trông hơi khác với Cao Mệnh. Trên thân thể của hai người đó có khắc một vài dòng chữ màu đen kỳ quái, mà nét mặt của bọn họ cũng vô cùng lo lắng, tựa như nến không hoàn thành một nhiệm vụ nào đó thì sẽ chết vậy.
“Bọn họ từng tới đây trước đó rồi. Ông chú hay dòm ngó ở căn hộ đối diện chính là bị bọn họ giết đấy.” Cô con gái út rất tức giận.
“Các Điều tra viên đang săn giết những cư dân trong tòa nhà này ư? Bọn họ đào đâu ra sức mạnh để đối kháng với ma quỷ?” Vãn Thu rất nghi hoặc.
“Thịt mà bọn họ ăn không phải loại thịt của mẹ nấu, mà là loại thịt có xuất xứ từ quán cơm ở từ đường.” Người chị nắm tay cô em gái: “Em không được đi lung tung, nghe lời chị, ở yên trong nhà.”
Cô chị vừa nói xong, tiếng đập cửa đột ngột vang lên.
...
Cao Mệnh đã bước vào chung cư Tứ Thuỷ này trong một quãng thời gian rất dài rồi, thế mà chẳng hề nghe thấy bất cứ tiếng cãi vã hay đánh nhau nào, cũng chẳng có âm thanh kêu cứu gì cả. Khu chung cư hiện tại tựa như chẳng có gì khác biệt khi so với những toà nhà chung cư bình thường.
“Với tính cách bạo lực và nóng tính của Nhan Hoa, đáng lý phải gây ra một chút động tĩnh mới đúng chứ. Chẳng lẽ bọn họ gặp phải loại nguy hiểm ở mức độ bắt buộc phải né tránh?”
Cao Mệnh biết rất rõ những “tổ viên” mà mình gọi đi theo. Chung cư có quy tắc của chung cư, nhưng ngoại trừ Chúc Miểu Miểu ra, chẳng một ai trong tổ của hắn là kiểu người thích tuân thủ các quy tắc cả.
Hành lang càng lúc càng yên tĩnh. Ngoại trừ nhóm ba người của Cao Mệnh ra, dường như có rất ít cư dân sẽ xuống lầu.
Trên bậc thang dần dần xuất hiện vết dầu mỡ. Sau khi đi đến tầng 1, Cao Mệnh có thể ngửi thấy một mùi thơm của thịt rất rõ ràng.
Thật kỳ quái! Một người vốn dĩ không quá ham muốn đối với chuyện ăn uống như Cao Mệnh, thế mà lại cảm thấy hơi đói bụng vào lúc này.
Không cần Cung Hỉ dẫn đường, hương thơm đang xộc thẳng vào mũi này đang là dấu hiệu dẫn đường cho từng bước chân của cả nhóm.
Nếu không phải là cư dân cũ của chung cư Tứ Thuỷ, người ta còn thậm chí không thể biết rằng, bên dưới toà nhà này còn tồn tại một tầng trệt ẩn.
Bước ra khỏi hành lang, tầng ngầm tiếp theo không có căn hộ nào cả. Trên vách tường hai bên hành lang treo đầy những tấm biển khung đỏ nền trắng.
“Quán cơm dưới tầng ngầm à?”
Dòng chữ trên tấm biển đã bị mờ, khó có thể nhìn rõ được nữa. Lớp sơn bị bong tróc nặng nề, phần mép nứt nẻ, trông nó cứ như một tấm ván quan tài đang được treo ngược trên khung cửa.
Nhìn xa hơn, hai bên lối đi mọc đầy những quán cơm; mùi thịt thơm lừng hấp dẫn chính là toả ra từ đây.
Nhìn những tấm biển quảng cáo cũ kỹ nằm rải rác và chen chúc nhau như thế, cả nhóm có cảm giác hơi sợ hãi, như thể chính bản thân mình rồi cũng sẽ bị tóm vào nơi này.
Chậm rãi tiến lên từng bước một, ngửi thấy mùi thịt thơm, Chúc Miểu Miểu vô thức vươn tay, chạm vào cửa quán.
Đằng sau cánh cửa gỗ có người đi tới đi lui; sau đó, cửa quán mở ra - một ông lão quấn kín vải đen trên người xuất hiện.
Đối phương không ngờ Chúc Miểu Miểu đang đứng ngay cửa, thế là vô tình va vào nhau.
Tấm vải đen rơi xuống đất, để lộ thân thể của ông lão kia. Ông ấy không có lỗ tai cùng mắt phải và chỉ còn duy nhất một cánh tay mà thôi.
Xem ra, ngoại hình của ông lão rất đáng sợ. Hai lỗ tai của ông ấy đều có vết thương rõ rệt, nhưng trên gương mặt lại tỏ vẻ vô cùng thoả mãn, tựa như vấn đề phiền toái của bản thân bấy lâu nay vừa được xử lý xong.
Nhặt miếng vải đen lên, ông lão lại che người rồi chạy thật nhanh lên lầu.
“Mời mọi người vào trong.” Trong quán vọng ra một giọng nói đàn ông.
Cao Mệnh gật đầu với Chúc Miểu Miểu, sau đó cõng Triệu Hỉ tiến vào bên trong quán cơm.
Quán cơm được cải tạo từ một căn hộ chung này không lớn lắm, chẳng có khách hàng hay nhân viên phục vụ nào cả, thay vào đó chỉ là từng chiếc bàn gỗ và ghế nhựa bày biện ở mọi nơi.
Bởi vì được xây dựng dưới lòng đất, trong nhà không có cửa sổ hay thông gió, thế nên khiến mùi thịt thơm nồng đậm cả không gian.
“Đừng đứng ở đó nữa, vào trong đi.” Dường như giọng nói đàn ông ấy vọng ra từ bên trong nhà bếp. Kẻ đó đang sốt ruột thúc giục.
Cả ba người bước vào nhà, ngồi xuống chiếc bàn gỗ, cầm thực đơn lên xem, để rồi phát hiện ra rằng, trên thực đơn chỉ ghi tên các món ăn nhưng không ghi giá cả.
“Đừng nhìn tôi, tôi cũng chưa từng tới đây.” Cung Hỉ đưa thực đơn đến trước mặt Cao Mệnh: “Hay tuỳ tiện gọi một món nào đó?”
“Những thứ không có giá cụ thể thường là thứ đắt nhất.” Cao Mệnh còn chưa biết phải làm thế nào, cửa quán cơm đột ngột mở ra, khiến ba người giật thót cả mình.
Họ nhìn về phía cửa quán cơm, tiếp đó là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một Điều tra viên đang cầm theo một cây nhang đứt đoạn chạy vào quán cơm, trông tinh thần rất bất ổn, hốt hoảng, mà miệng mồm thì chảy đầy nước dãi và 4/5 tròng mắt đều là lòng trắng.
Gã điều tra viên ấy hoàn toàn phớt lờ những người xung quanh, chỉ chộp lấy thực đơn rồi xốc tấm màn đen dày lên, chạy thẳng vào nhà bếp.
Quán cơm nhất thời yên tĩnh. Ước chừng mấy phút sau, gã điều tra viên kia bước ra ngoài, cầm theo miếng thịt bằng tay trái, nhưng tay phải của gã đã bốc hơi bặt tăm.
Hai mắt của gã nhìn chằm chằm vào miếng thịt trên đĩa. Miếng thịt ấy sáng lóng lánh và run rẩy đung đưa theo từng bước chân của gã điều tra viên.
Tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gã điều tra viên không thèm dùng đũa, mà vội vàng dùng tay cầm lấy miếng thịt ngay.
Nước sốt trượt xuống cánh tay, gã Điều tra viên nuốt nước bọt, mím môi rồi cắn từng miếng từng miếng một.
Đầu răng nhọn cắn thủng lớp da mềm mại nhất, nước thịt tràn ra; gã tiếp tục cắn, sau đó chính là phần mỡ tan chảy vào khoang miệng, mềm mại mỡ màng.
Gã điều tra viên chậm rãi cắn đến phần thịt nạc trong cùng, cũng không quên húp cạn nước súp.
Trong mắt gã, lý trí cứ vơi dần. Gã điều tra viên bắt đầu cắn xé mạnh hơn, không chỉ ăn thịt trong đĩa mà còn cắn bị thương cả bàn tay dính đầy nước sốt của mình.
Máu và nước thịt xen lẫn vào nhau. Gã điều tra viên ngơ ngác nhìn xuống lòng bàn tay; trong mắt gã dường như có từng dòng chữ đen ngòm bò ra.
Im lặng đứng dậy, gã điều tra viên loạng choạng bước về phía cửa quán.
“Chúng ta ra ngoài trước nhé? Để xem gã ấy muốn đi đâu?” Chúc Miểu Miểu bị mùi thịt trong cửa hàng tra tấn, cảm thấy vô cùng khó chịu. Không chỉ thèm ăn, mà tất cả dục vọng trong cô dường như đều bị mùi thịt ấy khơi dậy. Do đó, cô không dám ở lại bên trong quán cơm này nữa.
Đặt thực đơn xuống, khi ba người đang định theo chân gã điều tra viên kia thì cửa quán đột ngột đóng sầm lại.
Trông cánh cửa cũ kỹ này có vẻ khá bình thường, nhưng dù cố gắng thế nào thì cả nhóm cũng chẳng thể đẩy nó ra được.
“Không ăn cơm thì không thể rời đi ư?” Chúc Miểu Miểu bị mùi thịt tra tấn đến mức gần như mất đi sự thanh tỉnh, thế là vung rìu cứu hoả chém mạnh vào khung cửa.
Một âm thanh trầm đục vang lên. Dường như chiếc rìu kia không chạm vào vách gỗ, mà tựa như vừa xắn vào một tảng thịt hơn.
Cửa quán vẫn không mở, chỉ có mỗi vị trí vừa bị rìu cứu hoả chém vào là tràn ra một dòng máu tươi.
Chúc Miểu Miểu còn định chém thêm, nhưng Cung Hỉ nhanh chóng ngăn cô lại: “Cô nhìn các bức tường xung quanh mình đi! Sau khi cô chém mạnh vào cửa, dường như các bức tường của quán cơm này cũng dịch chuyển một khoảng gần về phía chúng ta đấy! Không gian trong căn nhà này đã bị thu hẹp rồi!"
Máu tươi nhỏ xuống từ cửa chính, nhưng chẳng hề có bất cứ một mùi tanh tưởi nào. Thay vào đó, chính là mùi thịt càng lúc càng thơm lừng.
“Các cô, các cậu muốn ăn gì?” Giọng nói đàn ông kia lại vang lên từ sau bếp; dường như gã không hề lo lắng khách của mình sẽ trốn thoát: “Muốn gọi món thì cứ mang thực đơn vào nhà bếp là tốt nhất."
Mùi thơm của thịt liên tục lan tỏa. Cao Mệnh cũng cảm thấy cực kỳ đói bụng. Cảm giác đói khát này không chỉ là cảm giác của cơ thể xác thịt, mà còn là đói từ tâm lý nữa.
Các loại dục vọng và khát vọng dần chiếm lĩnh ý thức, trông không khác gì một cánh tay đang xé nát đi linh hồn, khiến bản thân không thể duy trì được hình dáng ban đầu nữa rồi.
Đôi mắt của Chúc Miểu Miểu dần hiện ra tơ máu. Cô nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn mà gã điều tra viên vừa ăn sạch đống thịt trong đó. Đôi môi của cô run nhẹ; cô không tự chủ được mà cầm đĩa thức ăn ấy lên, muốn nếm thử nước sốt thịt còn sót lại trên đĩa.
“Chúc Miểu Miểu!” Vung tay đập vỡ chiếc đĩa kia thành từng mảnh vụn, Cao Mệnh lập tức khoá chặt hai tay của Chúc Miểu Miểu.
“Tại sao cứ phải kiềm chế bản thân như vậy? Hãy vào nhà bếp phía sau, mọi người sẽ cảm thấy yêu thích nơi này ngay!” Giọng nói của người đàn ông đó tràn đầy sự cám dỗ.
“Rốt cuộc, bọn mày đã bán thịt gì?” Cung Hỉ cũng có chút sợ hãi. Vì bà nội, anh ta chưa bao giờ ăn loại thịt này. Nhưng bây giờ, Cung Hỉ dần dà không thể nhịn nổi nữa; anh ta muốn ăn thịt, thậm chí còn muốn ăn luôn chính mình.
“Bọn mày có để ý rằng, hầu hết cư dân trong tòa nhà đều có cơ thể không trọn vẹn hay không? Bọn mày không tò mò là những bộ phận cơ thể ấy đi về đâu à?” Người đàn ông ấy cười lớn: “Không ai ép buộc họ cả. Đó đều là do bọn họ tự nguyện mà thôi. Bọn họ cam tâm tình nguyện đến trao đổi.”
“Thịt mà bọn họ ăn... là cơ thể của chính họ ư?”
“Không! Thứ mà bọn họ hiến dâng là cơ thể của chính họ, còn thứ mà bọn họ ăn vào chính là ham muốn của bản thân.” Tiếng cười dừng lại, giọng nói của người đàn ông trong nhà bếp đằng sau càng trở nên kỳ quái hơn: “Nếu mọi thứ đều được phép giao dịch - đến bước đường cùng - bọn họ chắc chắn sẽ dám thử bất cứ mọi chuyện. Đây chính là con người.”