Khi nghe thấy Cao Mệnh nói mình muốn tâm sự với người chết, anh điều tra viên và thầy Diêu đều cho rằng mình đã nghe nhầm.
Người chết đã nhảy lầu tự tử ba ngày trước, kéo lấy thi thể với xương cốt vỡ vụn tứ chi vặn vẹo mà hồi hồn, tàn sát hàng xóm của cả một tòa nhà trong video-call. Bây giờ, Cao Mệnh vậy mà lại muốn trò chuyện với đối phương - chuyện này mà đặt vào trong giới tư vấn tâm lý đều cực kì bùng nổ.
“Anh điên rồi à?” Dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Cao Mệnh, anh điều tra viên vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người sống trên đầu ngón tay: “Cảm giác như anh cũng đã bị quỷ thay thế đâu! Tại sao hành động còn kỳ quặc hơn cả những con quái vật thay thế kia vậy?”
Với những kẻ bị thay thế bởi tồn tại chưa biết, bọn chúng còn cố gắng hết sức để che giấu bản thân, tránh bị phát hiện. Cao Mệnh thì lại không chút giả vờ, thẳng thắn đến nỗi khiến “đồng đội” cũng phải khiếp sợ.
“Quỷ tàn bạo chân chính sẽ trực tiếp tìm đến cửa để giết mọi người, làm gì có chuyện còn thông qua video để hù dọa nữa? Với tư cách là một cố vấn tâm lý đã hành nghề nhiều năm, tôi cảm thấy chuyện này càng giống như Triệu Hỉ đang cầu cứu chúng ta hơn. Anh ta căm hận chính mình, không thể thoát ra khỏi tình cảnh khó khăn, không thể thay đổi hiện trạng.” Cao Mệnh không nói cho điều tra viên biết nguyên nhân thực sự.
Trong trò chơi [Người thân duy nhất], chiếc điện thoại di động đã dệt nên một gia đình hạnh phúc và một môi trường ấm áp lạc quan cho nam chính, nhưng bản thân nam chính trong game lại là một người lười biếng, u tối và ích kỷ. Cảnh tượng do điện thoại di động hư cấu nên là thứ mà nhân vật nam chính trong game vĩnh viễn cũng không thể làm được vào thời điểm đó.
Tình cảnh của Triệu Hỉ thì vừa hay ngược lại. Điện thoại di động của anh ta đã hư cấu nên những video vô cùng đáng sợ khủng khiếp, nhưng khi còn sống anh là một người thật thà chăm chỉ, chịu khó siêng năng, luôn rất biết ơn mẹ nuôi. Tương tự như vậy, trước khi Triệu Hỉ hoàn toàn đánh mất bản thân, chắc cũng sẽ không thể làm ra những chuyện như trong điện thoại di động hư cấu nên.
“Trò chơi kinh dị kết hợp với hiện thực, nếu mình không chủ động đi kích hoạt kinh dị, chờ đến khi kinh dị tự mình lớn mạnh và lan rộng, thì thảm kịch trong video-call kia có lẽ sẽ thực sự xảy ra.”
Cao Mệnh để anh điều tra viên và thầy Diêu đều vào trong căn hộ 2607: “Rất nhanh thôi, Triệu Hỉ sẽ leo lên tới đây. Tôi cần hai người giúp tôi một việc.”
“Việc gì?” Thầy Diêu xách hộp dụng cụ: “Tôi vốn có bệnh nặng, cũng không thể sống được bao lâu nữa, cậu có yêu cần gì cứ nói.”
“Hãy xé những thứ tương tự như ga trải giường, kết thành sợi dây, thả xuống dọc theo cửa sổ ban công.” Cao Mệnh chạy vào phòng ngủ liền bắt đầu hành động: “Hai người hãy ở trong 2607 này, một mình tôi sẽ đến 2507 đợi Triệu Hỉ. Tôi sẽ đứng ở ban công, nghiêm túc nói chuyện với anh ta.”
“Quỷ trong sự kiện bất thường là không có cảm xúc đâu. Anh làm như vậy chẳng khác nào tự tìm cái chết!” Điều tra viên mặc dù trông rất đáng sợ, nhưng tính cách không xấu. Anh ta rất ngưỡng mộ dũng khí của Cao Mệnh, nhưng cũng lo lắng cho sự an toàn của Cao Mệnh.
“Tôi ở ngay cửa sổ, nếu như thuyết phục không thành công, hai người hãy nắm lấy sợi dây kéo tôi lên.” Cao Mệnh cúi đầu xé ga trải giường, làm thành “sợi dây” một cách vô cùng điêu luyện.
“Hay là để tôi đến 2507 đi.” Thầy Diêu cởi cúc áo sơ mi, mạch máu ở ngực và bụng ông đang đập liên hồi, trông rất đáng sợ: “Tôi đã sống đủ rồi, cậu vẫn còn rất trẻ.”
“Tôi là một cố vấn tâm lý có chứng chỉ hành nghề; chuyện chuyên môn tốt nhất nên để cho người có chuyên môn xử lý.” Cao Mệnh thực ra vẫn còn có một kế hoạch khác. Nếu muốn kích hoạt kết cục good ending trong trò chơi, vậy thì phải để Triệu Hỉ phá hủy chiếc điện thoại di động của mình. Nhất định phải là chính tay anh ta phá hủy, vậy mới tượng trưng cho việc phá bỏ sự giam cầm của bản thân.
Người sống rất khó có thể chi phối được quỷ quái, phương pháp thông thường là không thể thực hiện được. Vì vậy, Cao Mệnh nghĩ ra một ý tưởng điên rồ.
Khi giết chết Hoàng Minh Minh, Triệu Hỉ đã chọn cách mang theo Hoàng Minh Minh cùng nhảy lầu, Cao Mệnh cũng chuẩn bị “thử” cách chết này.
Sau khi đan dệt sợi dây xong, hắn bèn ném xuống qua cửa sổ ban công 2607. Khi đã xác nhận không có vấn đề gì nữa, Cao Mệnh một mình bước ra khỏi 2607.
Đẩy cửa căn hộ 2507, Cao Mệnh không đi thẳng vào luôn.
Tiếng máu thịt đang bò từ dưới tầng truyền đến, đủ loại cảnh tượng máu me kinh dị xẹt qua trong đầu; đống tứ chi vặn vẹo kia đang cách tầng 5 càng ngày càng gần.
“Khá hồi hộp đấy.”
Lấy bật lửa ra, ngọn lửa bập bùng xua tan bóng tối; Cao Mệnh châm một điếu thuốc, ngồi trên bậc thềm hành lang.
Thi thể rơi xuống tầng dưới ấy đang trèo lên những bậc thang lạnh lẽo; linh hồn người chết kia đang tiến gần hơn đến người sống, từng chút, từng chút một.
Nghe tiếng xương cốt cọ xát với mặt đất, Cao Mệnh nhìn chằm chằm vào góc cầu thang.
“Bố và mẹ có nhiều lắm, mỗi đêm mỗi khác; đồng nghiệp lại khôn ngoan tài cán, ba ngày có thể giết tám người; bây giờ hàng xóm nhiệt tình chất phác cũng có rồi. Một cuộc sống như vậy, thoạt nhìn cũng khá viên mãn.”
Mái tóc dính đầy máu dán trên mặt đất, khuôn mặt gãy vụn của Triệu Hỉ chậm rãi xuất hiện ở giữa tầng 4 và tầng 5.
“Đến rồi?”
Cao Mệnh không lựa chọn trốn thoát như Tiểu Thu, cũng không tấn công điên cuồng như Hoàng Minh Minh. Trong mắt hắn, Triệu Hỉ dường như vẫn là anh Triệu lương thiện trước đây.
“Chào mừng về nhà.”
Sau khi đứng dậy đi về phía căn hộ 2507, Cao Mệnh mở cửa cho Triệu Hỉ, còn tiện tay bật công tắc đèn trong phòng khách.
“Anh Triệu, mỗi khi được nghỉ, em đều thường xuyên tìm anh nói chuyện. Hiện tại, chuyện hối hận nhất của em chính là, lúc đó vốn tưởng khi hết bận sẽ tận tình khuyên giải anh.”
Cao Mệnh đi phía trước, thi thể vặn vẹo tàn tạ chậm rãi bò về phía hắn.
“Mẹ nuôi đã dành hết tình yêu cho con ruột; em dâu chỉ coi anh là công cụ kiếm tiền; những người hàng xóm khác nói xấu sau lưng, còn cố tình làm khó anh trong nhà máy ở khu vực cảng, thấy anh thật thà liền cố ý đổ tội cho anh, vu khống anh ăn trộm.”
Nhìn vào chiếc gương trong phòng khách, đó là vật mà Cao Mệnh khi mới tiến vào trò chơi thì đã chú ý đến nó. Chiếc gương có kích thước bằng người thật kia đang phản chiếu ra một thế giới đảo lộn.
“Anh cố gắng hết sức thể hiện mình lạc quan kiên cường, nhưng trái tim lại bị đau khổ chiếm giữ; anh là trụ cột của gia đình, nhưng trong nhà lại không ai thực sự quan tâm đến cảm xúc của anh; anh thường kể cho tôi nghe về những niềm hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống, nhưng thực ra bản thân lại đang trải qua những ngày tháng rất tồi tệ; thế giới mà anh mong đợi đảo lộn với hiện thực; anh rất nỗ lực để thay đổi, nhưng càng vùng vẫy lại càng tuyệt vọng.
Đầu lâu của Triệu Hỉ bị bả vai lay động, cổ bị gãy vặn 180 độ, rõ ràng là anh ta đang nằm trên mặt đất, nhưng mặt có thể lộn ngược lại nhìn Cao Mệnh.
Sợ hãi là cảm xúc bản năng nhất của con người, cơ thể của Cao Mệnh cũng đang khẽ run rẩy; móng tay hắn cắm vào da thịt, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh chưa từng làm bất kì chuyện sai trái nào, tất cả mọi đau khổ căn nguyên đều là do người khác áp đặt cho anh. Tôi không đủ tư cách để đánh giá anh từ góc độ của người thứ ba, càng sẽ không thuyết phục anh từ bỏ việc trả thù. Tôi chỉ muốn anh có thể vui hơn một chút, người lương thiện xứng đáng có được hạnh phúc, anh cũng xứng đáng có một gia đình thực sự hiểu mình.”
Lùi lại phía sau, Cao Mệnh đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước. Nhưng khi ở cự ly gần đối mặt với thi thể tàn tạ của Triệu Hỉ, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi khó tả, cũng cảm thấy mình quá yếu đuối.
Sau lưng chạm vào cửa sổ ban công, tia chớp xẹt qua, ánh sáng nhợt nhạt chiếu vào Cao Mệnh và Triệu Hỉ.
Hít một hơi thật sâu, Cao Mệnh rất nghiêm túc nói: “Anh không muốn lại bị bỏ rơi nữa. Anh khao khát có một gia đình. Vậy tại sao không để tôi trở thành người nhà của anh?”
Sấm sét ầm vang, mưa lớn đập vào kính cửa sổ. Điều tra viên và thầy Diêu ở căn hộ 2607 đang nắm chặt sợi dây. Bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng của Cao Mệnh; hai người nhìn nhau, để rồi đều thấy được vẻ chấn kinh trên mặt nhau.
Vết máu trên quần áo để lại một vệt máu dài trong phòng khách, Triệu Hỉ sắp bò đến ban công, mặt anh ta đang hướng về Cao Mệnh.
“Tôi không phải vì để bảo toàn mạng sống mà cố ý lừa anh, cũng không phải tìm cớ chạy trốn. Tôi với anh đã nói chuyện với nhau quá nhiều lần rồi, biết rõ anh là người như thế nào, cho nên tôi là thật lòng thật tâm muốn giúp anh.” Cao Mệnh lấy điện thoại di động của Triệu Hỉ ra, chạm vào đoạn video bên trên: “Cho dù đó là những mảnh vỡ của cuộc sống tươi đẹp, hay là để những người hàng xóm đó phải nhận sự trừng phạt xứng đáng, tôi đều có thể giúp anh hoàn thành! Suy cho cùng, những thứ trên điện thoại chỉ là hư ảo, còn chúng ta lại có thể tự tay thay đổi hiện thực!
Không lùi thêm nữa, Cao Mệnh tiến lên một bước, đưa tay mình ra: “Anh sẽ làm người nhà của tôi, để tôi làm đồng phạm với anh.”
Chỉ bằng một câu ngắn gọn, Triệu Hỉ lần đầu tiên đã ngừng bò, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Hỉ dừng lại.
Vài giây sau, cánh tay vặn vẹo của Triệu Hỉ giơ lên, xương cốt duỗi ra, một âm thanh chói tai vang lên trong 2507.
Đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy, Cao Mệnh không hề né tránh, trong mắt hắn ngoài sợ hãi ra, còn có một tia mong đợi.
Bàn tay đầy vết thương đưa về phía Cao Mệnh, nhưng Triệu Hỉ không nắm tay Cao Mệnh mà bao trùm lấy cánh tay của Cao Mệnh.
Cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ cánh tay, Cao Mệnh khẽ thở dài một cái. Triệu Hỉ dường như đã mất đi cảm xúc. Anh ta đang khống chế cơ thể của Cao Mệnh, muốn đẩy Cao Mệnh xuống tầng dưới.
Tay chân gãy vụn, thi thể Triệu Hỉ mở ra như một cái miệng khổng lồ; Cao Mệnh lui về sau, trèo lên bậu cửa sổ.
“Mau lên trên!” Thầy Diêu và điều tra viên hét lớn, sợi dây lắc lư trong cơn mưa lớn.
“Chờ thêm chút nữa.” Cao Mệnh quấn sợi dây quanh cổ tay, nghiến răng nghiến lợi, vượt qua nỗi sợ hãi khó có thể tưởng tượng của người thường, nhìn chằm chằm thi thể đang “mở ra” của Triệu Hỉ.
Không ai có thể hiểu được Triệu Hỉ, nên Triệu Hỉ đã bao trùm lấy hàng xóm theo cách này, để đối phương cũng chết theo cách tương tự.
Thi thể đè lên người Cao Mệnh, trọng tâm dồn về phía sau, Cao Mệnh cũng đồng thời nhét điện thoại di động của Triệu Hỉ vào vết thương há hốc của thi thể.
“Nhanh lên! Lên đi!”
Mặt Triệu Hỉ gần trong gang tấc, Cao Mệnh có thể nhìn thấy nỗi đau khổ, bi thương và tê dại trong đáy mắt của đối phương.
Máu thịt vẫn quấn quanh người Cao Mệnh như cũ. Triệu Hỉ muốn ôm lấy Cao Mệnh cùng nhau nhảy xuống, cơ thể của bọn họ nghiêng ra phía ngoài cửa sổ.
Mưa lớn làm ướt tóc tai quần áo. Vào ngay khoảnh khắc mà Cao Mệnh ngã về phía sau – từ trạng thái vẫn không hề giãy giụa từ lúc ban đầu cho đến hiện tại – hắn đột ngột dùng hết sức lực đẩy Triệu Hỉ ngược lại vào trong nhà!
Va chạm khiến điện thoại di động của Triệu Hỉ rơi khỏi vết thương, bi kịch được viết lại theo một cách khác -- Triệu Hỉ ở trong nhà, nhìn Cao Mệnh ngã xuống dưới cơn mưa lớn.
“Giữ lấy anh ấy!”
“Mẹ kiếp!”
Thầy Diêu và điều tra viên dùng hết tất cả sức lực giữ chặt sợi dây. Thân thể Cao Mệnh đập mạnh vào bức tường giữa tầng 4 và tầng 5; cánh tay của hắn cong vẹo một cách mất tự nhiên; trên mặt cào ra một vết thương; máu đang chảy, nhưng hắn trông như không hề cảm thấy đau đớn.