Sau nhiều lần quan sát, Cao Mệnh đã có thể xác nhận rằng trong căn phòng này không có ai khác ẩn thân dưới lòng đất, ngoại trừ hắn và anh chàng điều tra viên đang có mặt.
“Ác quỷ không có ở đây? Nhưng tại sao anh điều tra viên này lại không chạy trốn? Anh ta vẫn ngồi trên ghế, tay chân cũng chẳng bị dây thừng trói lại, đáng nhẽ có thể tự mình rời khỏi chiếc ghế đó cơ mà!”
Anh chàng điều tra viên kia đang ngồi trên một chiếc ghế được chế tác từ kim loại và da, mà thành ghế cùng đệm ghế đều thấm máu loang lỗ.
“Cứu tôi với! Cứu với!” Anh chàng nọ ngồi bất động trên ghế, thét lớn, nhưng thậm chí còn không dám nhích nhẹ cơ thể. Dường như anh ta đang cố tình dụ dỗ Cao Mệnh tiến tới, nhưng với lớp mồ hôi lạnh trên mặt anh ta thì cũng không thể tính là anh ta đang nói dối được.
“Anh đang sợ cái gì à? Trong căn phòng này ẩn giấu thứ gì?” Đây rõ ràng là một cái bẫy, Cao Mệnh làm sao dám thẳng thừng tiến đến?
Anh chàng điều tra viên kia khẽ lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy xuống; không phải là không biết, mà do anh ta không dám nói ra.
“Trong phòng này có một con quỷ mà tôi không nhìn thấy được à?” Cao Mệnh dò hỏi, người điều tra viên kia lại lắc đầu. Anh ta nhìn sang một bên, tựa hồ như muốn ám chỉ Cao Mệnh nên cẩn thận với các dụng cụ tra tấn xung quanh mình.
Nhưng ngay khi anh ta thực hiện động tác này, chiếc ghế rất bình thường ấy đột nhiên khóa chặt tay của người điều tra viên lại; đồng thời, các dụng cụ tra tấn xung quanh anh ta bắt đầu tự chuyển động.
“Cứu tôi với! Cứu tôi!!”
Cơ thể của điều tra viên kia bị tuỳ ý bẻ cong. Vì bị ăn lấy xương cốt và máu thịt nên chúng bắt đầu dính liền với nhau, nhưng dù như thế vẫn chẳng thể giúp giảm tải đi nỗi đau.
Khi tiếng hét vang lên, tất cả dụng cụ tra tấn trong phòng giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi. Được nối với nhau bằng những sợi chỉ đỏ thẫm, chúng ồ ạt phóng về phía chàng điều tra viên đang ngồi trên ghế!
Đau thấu tâm can, Cao Mệnh không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ trong vòng 5 phút, vị điều tra viên bị ăn sạch máu thịt kia đã chết hoàn toàn. Thi thể của anh ta biến mất, chỉ để lại một trái tim đang đập liên tục được bao phủ bởi những con chữ màu đen trên ghế.
Vách ngăn ở giữa ghế bị kéo mở ra. Trái tim của thanh niên điều tra viên đó rơi xuống mặt ghế. Sau đó, chiếc ghế trong bóng tối kia từ từ di chuyển về phía Cao Mệnh.
Diện tích của phòng tra tấn ngầm không nhỏ, nhưng cũng không quá lớn. Cơ thể Cao Mệnh nhanh chóng bị những sợi chỉ mỏng dài và hẹp đẫm máu cuốn lấy, tiếp theo là bị cưỡng ép cố định vào mặt ghế.
Trong phòng tra tấn không có ma quỷ, nhưng nó còn đáng sợ hơn bất kỳ một con quỷ nào mà Cao Mệnh từng gặp trước đây.
Đây là một thiên đường do quỷ dữ tự xây dựng nên cho chính mình, sự thống khổ và tổn thương là một hiện hữu thực tế.
Bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm, những sợi xích sắt bò trên mặt đất như bầy rắn độc. Trên những sợi xích đó hằn rõ quá khứ của người đã khuất - chúng hèn mọn, vặn vẹo, tuỳ ý để quỷ dữ sai khiến.
Bị xiềng xích thô ráp mài rách cả da, Cao Mệnh bị trói gô vào ghế. Hắn vẫn nhớ những lời mà Tư Đồ An từng nói bên ngoài. Con ác quỷ này thích tra tấn nạn nhân của nó. Ai càng có tâm chí kiên định, nó càng không nỡ giết người, thay vào đó là thực hiện hành vi huỷ hoại đối phương từng bước, từng bước một.
“Muốn sống sót thì không thể từ bỏ hy vọng.”
Có một số việc - nói thì dễ, nhưng làm lại vô cùng khó. Đôi khi, tử vong còn dễ dàng hơn cả tồn tại rất nhiều.
Chiếc bàn gỗ đỏ thẫm như máu chuyển động trong bóng tối. Sau khi Cao Mệnh trông thấy đồ vật đặt trên bàn, con ngươi trong tròng mắt còn lại của hắn đột nhiên co rụt lại.
Trên mặt bàn, các loại dụng cụ cắt gọt được bày biện ngay ngắn tại đó, bao gồm dao róc xương, dao thái lát, dao chặt xương, dao chọc thân, dao gọt vỏ, dao đâm chữ V, dao đâm chữ U, dao khắc hình trang trí, dao khoét vòng, dao chọc lỗ tròn, dao cạo...
Chỉ đỏ kéo thẳng tắp, những con dao trên mặt bàn tựa như bị một lực lượng vô hình điều khiển; các lưỡi dao sắc bén ấy chậm rãi tiến lại gần, cắm vào lớp da của hắn.
Cắn chặt răng, mắt trái vốn đã bị thương của Cao Mệnh lại bắt đầu ứa máu.
Mỗi một con dao đều có công dụng riêng. Chúng là dụng cụ làm bếp được các đầu bếp thường xuyên sử dụng để xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhưng đồng thời cũng là công cụ để ác quỷ tra tấn con mồi.
Những lưỡi dao khác nhau sẽ để lại những vết thương khác nhau và gây ra những cơn đau khác biệt.
Sắc mặt tái nhợt, người ướt đẫm mồ hôi, hàm răng gần như gãy vụn, Cao Mệnh chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt lấy sợi xiềng xích đang trói buộc mình.
“Cố chịu đựng! Phải cố chịu đựng!”
Sự khiếp đảm sẽ khiến ác quỷ nhìn ra sơ hở, mà cảm giác sợ hãi sẽ gây ra phản ứng dây chuyền. Không thể để sự tuyệt vọng xuất hiện, hắn cần phải kiểm soát từng sợi dây thần kinh của bản thân - để tồn tại!
Máu tươi thấm ướt hai chân, mũi dao chọc vào xương cốt; miệng vết thương càng lúc càng nhiều, thậm chí đã hoạ nên một bức tranh tàn khốc.
Cao Mệnh không biết khi nào sẽ có người tới cứu mình, hoặc có lẽ là không bao giờ. Hắn không dám suy nghĩ gì thêm, chỉ có thể liên tục tự ám thị tâm lý cho bản thân.
Một giây, hai giây...
Thời gian chưa bao giờ trôi chậm như vậy. Tốc độ lưỡi dao xuyên qua làn da tựa như trùng khớp với tốc độ của kim giây; các loại tiếng cười kinh khủng đang dần dần đến gần.
Từng giọt máu nhỏ xuống đất, những món dụng cụ tra tấn trong góc tường trông giống như bọn sài lang đói khát, liếm láp lấy mùi tanh rồi tụ tập về phía chiếc ghế này.
Trong căn phòng này có đủ những thứ đáng sợ và thứ còn đáng sợ hơn nữa chính là bản thân sẽ sớm bị kéo vào giữa những dụng cụ tra tấn đó.
Không khác gì những con chim bị mắc kẹt trong ngục tối, bất lực trong việc sải ra đôi cánh rộng; từng chiếc lông của chúng bị nhổ đi, mỏ của chúng bị cạy ra và móng vuốt của chúng sẽ bị bẻ gãy.
Điều mà con ác quỷ kia muốn không phải là để con chim ấy mất đi khả năng bay lượn, mà thứ nó muốn chính là ép buộc con chim đó không bao giờ có ý nghĩ bay lượn nữa. Nó thích nhìn bọn chim chóc với những đôi cánh kia phải khóc lóc, van xin nó cắt bỏ đi đôi cánh của chính bản thân chúng!
Chiếc đồng hồ trên tường là vật duy nhất trong căn phòng này không liên quan gì đến việc tra tấn, nhưng trông nó cũng có vẻ vô cùng tàn nhẫn vào lúc này. Bởi vì, thời gian đã trở thành đơn vị đo lường sự thống khổ và là đồng phạm của nỗi tuyệt vọng.
Thời gian trôi quá chậm, tử vong quá rề rà.
Mười ngón tay và cả hai chân của hắn đều ướt đẫm máu. Cao Mệnh bắt đầu cảm thấy choáng váng. Hắn không còn phân biệt được những vết cắt trên ngực kia là vết rách của quần áo, hay chính là vết rách của da thịt.
Điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được bây giờ chính là trái tim của mình vẫn còn đập. Hắn vẫn còn sống, còn hy vọng.
18 phút đồng hồ đã trôi qua; đến phút thứ 19, giọng nói đè nén của Tư Đồ An chợt vang lên từ căn phòng bên cạnh.
So với Cao Mệnh, nội tâm của Tư Đồ An đã xuất hiện vết nứt sớm hơn.
Những dụng cụ tra tấn đó trở nên “kích thích” hẳn. Chúng tạm thời bỏ qua cho Cao Mệnh, biến mất vào bóng tối. Tất cả đều lao sang cánh cửa bên cạnh kia.
Dưới sự tra tấn gần như điên cuồng đó, vết nứt trong ý chí của Tư Đồ An bắt đầu mở rộng, từng tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trên thực tế, Cao Mệnh cũng đã chịu đựng đến mức giới hạn. Hắn biết rõ, nếu không phải vừa vào đây rồi trông thấy một điều tra viên khác đang ngồi trên ghế và cái chết của anh ta đã giúp hắn tranh thủ một ít thời gian, thì có lẽ bây giờ người sụp đổ đầu tiên chính là hắn.
“Sau khi tra tấn tên Tư Đồ An đến tử vong, những dụng cụ tra tấn đó chắc chắn sẽ quay lại xử lý mình. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi đây!”
Bản thể của con ác quỷ ấy không có ở đây. Những dụng cụ tra tấn này dường như chỉ là một phần “thân thể” của nó.
“Có 2 hay 3 lối đi gì đó trong mật thất chết chóc này. Một là lối đi bí mật mà mình vừa bị ném vào - nó có đột nghiêng gần như 90 độ và bị những mảnh thủy tinh sắc nhọn bao phủ. Một lối đi khác dẫn đến căn phòng của Tư Đồ An ở bên cạnh; cuối cùng là một lối đi đằng sau chiếc ghế...”
Trong lúc bị tra tấn vừa rồi, Cao Mệnh vẫn không bỏ cuộc, cố gắng chú ý đến tình hình xung quanh.
“Không thể chờ đợi được nữa!” Thừa dịp tất cả các dụng cụ tra tấn kia đang “chăm sóc” Tư Đồ An, Cao Mệnh bèn gồng người tránh thoát các sợi chỉ máu. Hắn muốn chạy vào lối đi ngầm kia. Tuy nhiên, khi chân vừa giẫm xuống mặt đất thì hắn đột ngột ngã quỵ vì vết thương quá nghiêm trọng. Lúc này, về cơ bản là hắn không thể nào di chuyển được ở địa hình có góc nghiêng 90 độ.
Khó có thể quay lại con đường mà mình từng đi qua để tiến vào đây, trong khi những dụng cụ tra tấn kia đang hiện hữu ở căn phòng sát vách, giờ chỉ còn lại mỗi lối đi đằng sau chiếc ghế.
Bò ra phía sau ghế, Cao Mệnh nhìn thấy một cánh cửa sắt ngâm đen ở cuối lối đi. Hắn cố gắng đập mạnh, nhưng cánh cửa chẳng hề động đậy.
Dường như tất cả mọi diễn biến thế này đều do con ác quỷ kia cố ý sắp đặt. Dù nạn nhân có thể trốn thoát, thì điều chào đón họ không phải là hy vọng, mà là nỗi tuyệt vọng sâu hoắm hơn.
Chạy à? Mày còn có thể chạy đi đâu?
Trên ổ khoá lớn của cánh cửa sắt có một hình vẽ, tả một gương mặt đang tươi cười, tựa như ám chỉ việc ác quỷ chế nhạo tất cả những kẻ đang liều mạng giãy giụa.
Quay đầu lại, Cao Mệnh trông thấy chiếc ghế khổng lồ kia đang chậm rãi di chuyển về phía mình. Nó cũng đi theo hắn, bước vào lối đi ngầm, dường như muốn “nhai” Cao Mệnh trên mặt ghế một lần nữa.
“Mình không thể trở về, mình tuyệt đối không thể trở về!”
Vết máu trên cánh cửa sắt còn chưa khô, Cao Mệnh lập tức mở ba lô, lấy ra tấm ảnh của mình và bố mẹ. Dùng bàn tay đẫm máu nhấn nhanh phím điện thoại, hắn muốn gọi ngay cho người thân.
Chuông báo vang lên - trong một sự kiện bất thường hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ có mỗi chiếc điện thoại di động của Cao Mệnh mới có thể gọi đi được.
Mỗi một tiếng tít tít vang lên, bóng tối xung quanh càng lúc càng dày đặc. Bố mẹ trong bức di ảnh dường như nghe thấy giọng nói của Cao Mệnh; khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị của họ nhẹ nhàng chuyển động, bắt đầu quan sát Cao Mệnh ở bên ngoài!