Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về nguồn gốc của chứng Ám ảnh sợ hãi, Cao Mệnh bắt buộc phải xử lý. Căn bệnh này rất dễ lây lan ở giai đoạn đầu, thế nên hắn cần phải tự tay kiểm soát.

Chỉ cần hắn thu hoạch được ‘Ám ảnh sợ hãi’ kia, chiến thuật biển người sẽ khó có thể uy hiếp đến hắn được. Đối phương càng có nhiều người, vậy càng dễ nảy sinh hỗn loạn, càng dễ khiến bọn họ phán đoán sai lầm về những vụ Kinh dị đản sinh.

Cậu bé này cũng không biết Cao Mệnh đang nghĩ gì; nó chỉ liếm môi, tựa như đang nhớ lại vị ngọt của chiếc bánh kia.

Trước phản ứng của đứa trẻ, Cao Mệnh bèn lấy điện thoại di động và bức ảnh đen trắng của mình ra, bấm số điện thoại gọi người nhà.

“Gọi đồ ăn ship đến thôi mà, tại sao cậu còn phải lấy bức di ảnh kia ra vậy?” Triệu Hỉ che đi đôi mắt của cậu bé, sợ nó bị Cao Mệnh hù doạ: “Bức ảnh này thật đáng sợ.”

Anh ta còn chưa kịp nói xong, cửa phòng khách chợt bị ai đó gõ vang. Bố quỷ và mẹ quỷ đã mang bánh sinh nhật đến, cùng xuất hiện ngay cửa ra vào.

Bật đèn trong phòng lên, ánh sáng ấm áp xua tan đi một ít âm ảnh. Cao Mệnh nhấc bàn và ghế sofa lên, dọn dẹp sơ căn phòng: “Anh Triệu, đến giúp một tay với. Sau này, chúng ta có thể sẽ thường xuyên đến đây.”

Lúc ban đầu Triệu Hỉ đã bị quỷ thần máu thịt hù doạ. Từ đó, anh ta cứ nghĩ rằng, chuyện cứu thế giới sẽ phải trải qua những khoảnh khắc đao quang kiếm ảnh, máu thịt tung bay khắp trời. Thật không ngờ, rốt cuộc chỉ là cầm chổi, sau đó là quét rác cho căn phòng,

Bố quỷ và mẹ quỷ cũng thân thiết chào hỏi. Nhìn từ bên ngoài, trông họ chẳng khác gì người bình thường.

Dù sao đi nữa, lúc có người ngoài thì bố và mẹ đều cư xử hiền từ, rộng lượng, cực kỳ dễ nói chuyện.

Fast food và một số món đồ chơi được bày trên ghế sofa, hắn bật nhạc trong điện thoại lên. Bên ngoài cửa sổ, trời vẫn đổ mưa không ngớt, nhưng bên trong căn phòng này lại vô cùng ấm áp.

Mọi người cùng nhau trang trí căn phòng.

Rốt cuộc, một vài kẻ xa lạ lại tụ tập trong thế giới bóng tối này, cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật cho một đứa bé.

Triệu Hỉ cũng không biết thân phận thực sự của bố quỷ và mẹ quỷ, thế nên có phần lúng túng khi trò chuyện với họ. Cậu bé thì bưng món ăn mà Cao Mệnh đã nấu xong trong bếp ra, bận rộn túi bụi, nhưng tuy mệt mà lại rất vui.

Sau khi xào xong một món cuối cùng, Cao Mệnh quan sát bóng đêm ngoài cửa sổ.

“Có rất nhiều vụ Kinh dị ẩn giấu trong khu vực Lệ Sơn thuộc thế giới bóng tối này. Trước đây, mình từng lên kế hoạch biến nơi này thành một cứ điểm.”

Xét về địa hình phức tạp và mật độ dân số, khu phố cổ được tính là chiếm vị trí số một tại Hãn Hải, mà đây chính là thứ mà Cao Mệnh cần.

“Nếu mình gây ra một chuyện nào đó, mà hành vi ấy đẩy mình về phía đối lập với Cục Điều tra, cuối cùng chẳng còn nơi nào để dung thân trong thế giới thực, thì khu Lệ Sơn trong thế giới bóng tối này chính là nơi náu thân hoàn hảo cho chính mình.

“Di ảnh chính là vé vào của mình, còn bản thân mình chính là lối vào, không ai có thể bắt được mình cả.”

Theo thói quen, Cao Mệnh rút ra một điếu thuốc. Nhưng khi nhớ đến hình ảnh rất nhiều “bản thân” bị khảm trên vách tường đường hầm kia, một lúc sau, hắn bèn ném điếu thuốc và bật lửa vào thùng rác.

Ra khỏi nhà bếp, cậu bé rốt cuộc cũng nở một nụ cười. Trông nó rất ngoan ngoãn, tựa như lo lắng mọi người sẽ rời đi vậy.

Phần bóng tối của chứng Ám ảnh sợ hãi đã tan biến, nhưng bóng tối do bố quỷ và mẹ quỷ lại bao trùm khắp căn phòng.

“Một đứa bé hiểu chuyện đến vậy, tại sao bố mẹ của nó lại không biết trân trọng cơ chứ? Thật quá ghê tởm.” Bản thân Triệu Hỉ cũng chưa kết hôn; trong lòng anh ta thực sự cũng rất muốn có một đứa.

“Không có đứa trẻ nào hy vọng mình sẽ trở nên hiểu chuyện đến vậy. Nếu không thể làm nũng hay nghịch ngợm trước mặt bố mẹ, đó thực sự là một trường hợp rất đau lòng.” Cao Mệnh nhận ra nỗi sợ hãi trong mắt của cậu bé đã lắng xuống, thế là lập tức phất tay: “Mọi người cùng đến ăn bánh kem thôi.”

Mở hộp bánh kem ra, bố quỷ và mẹ quỷ bèn cắm một cây nến lên mặt bánh.

Cao Mệnh quay sang cậu bé, nói: “Chú sẽ giúp cháu bù đắp lại tất cả những ngày sinh nhật.”

Cậu bé không hiểu Cao Mệnh đang nói gì. Nó đang ngóng khoảnh khắc được thắp nến.

Chờ đến sau khi đèn tắt, Cao Mệnh bèn che mắt cậu bé, cùng nó ước một điều ước.

“Bắt đầu ăn thôi.”

Chiếc bánh không to lắm, cậu bé cũng không muốn ăn quá nhiều. Cậu chừa phần hai miếng bánh lớn nhất cho bố quỷ và mẹ quỷ.

“Không sao, cứ ăn thoả thích. Hiếm có khi nào náo nhiệt đến như vậy.” Cao Mệnh liên tục gọi điện về nhà, thế là bức di ảnh đen trắng kinh dị này càng lúc càng vơi dần người trong ảnh. Trái lại, bên ngoài hành lang bắt đầu có những tiếng bước chân và tiếng gõ cửa vang lên liên tục, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Nhìn căn phòng đầy ắp bố và mẹ, Triệu Hỉ đánh rơi luôn cả nĩa ăn bánh trong tay, còn cậu bé kia thì ôm chặt con búp bê xấu xí, chẳng dám hó hé câu nào.

“Phải nói sao nhỉ?” Cao Mệnh hắng giọng: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là một gia đình. Hiện tại, tôi cũng không hiểu làm phụ huynh của một gia đình thì sẽ có chức trách gì, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để mang hạnh phúc đến tất cả mọi người.”

Sau nhiều lần thử nghiệm, Cao Mệnh nhận ra một chuyện. Chỉ cần không cách bố quỷ và mẹ quỷ quá xa, cả hai ‘người’ đấy vẫn trông rất bình thường.

Một khi rời xa bố quỷ mẹ quỷ, mà bố và mẹ không thể thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, thì cả hai kẻ ấy sẽ biến mất trong bóng tối và quay lại bức di ảnh đen trắng.

Nếu tận dụng tốt điều này, Cao Mệnh có thể giải quyết được rất nhiều rắc rối.

Sau khi giúp cậu bé có một buổi sinh nhật vui vẻ, Cao Mệnh cũng đã thân thiết với cậu bé hơn và cuối cùng cũng biết được tên của nó.

Cha mẹ cậu bé thích gọi nó là An An. Đó là tên của con chó cưng trong gia đình ngày trước. Bố mẹ của thằng nhóc có tính tình thô bạo, cực kỳ vô trách nhiệm, thế nên từ nhỏ nó đã phải đã sống trong cảnh bất an và sợ hãi.

Với tính cách nhạy cảm và mong manh, cậu bé thường giải tỏa nỗi sợ hãi và sự đau đớn bằng cách vẽ tranh. Trong những bức hoạ ấy, cậu bé có thể trở thành một chiến binh không khiếp đảm trước bất cứ thứ gì.

Sau đó, cậu bé đã giao phần cảm xúc này vào con búp bê thủ công kia. Lớp sơn hỗn tạp trên cơ thể con búp bê ấy thực ra chính là những hình người nhỏ bé, xếp chồng lấp lên nhau.

Yếu tố ký thác can đảm nhất, rốt cuộc lại hóa thành nguồn gốc của chứng ám ảnh sợ hãi - đây là điều mà Cao Mệnh không bao giờ ngờ tới.

“Không phải An An qua ải trò chơi, mà An An vốn dĩ là một phần của ‘Trò chơi’.”

Rời khỏi thế giới bóng tối, con búp bê trong tay An An biến thành một bức di ảnh đen trắng. Đúng như mong muốn, Cao Mệnh đã trông thấy dòng chữ đằng sau bức ảnh.

“Bức ảnh của món đồ xưa cũ: Khi cảm thấy sợ hãi, trước tiên bạn phải suy nghĩ rõ ràng, là bạn sợ tôi hay đang sợ hãi chính mình.”

Vì lấy đi bức di ảnh liên quan đến chứng ám ảnh sợ hãi, Cao Mệnh đã nhờ Triệu Hi ở lại đây để đền bù tổn thất cho An An, tìm cho An An một người bạn.

Mà anh Triệu cũng là một người có cảm giác cuộc sống này hoàn toàn vô nghĩa, không có người thân chân chính, chưa bao giờ được xã hội thừa nhận; mặt khác, An An là một kẻ luôn sống trong sự bất an và sợ hãi, bị cha mẹ ruột bỏ rơi và mong muốn có một ngôi nhà an ổn. Hai người bọn họ đã dễ dàng chữa lành những vết thương cho nhau; bọn họ chính là liều thuốc giải nhân sinh trong cuộc sống của cả hai.

Sau khi lấy được nguồn gốc của chứng ám ảnh sợ hãi, Cao Mệnh bèn thở dài nhẹ nhõm. Tách nhóm khỏi Triệu Hỉ, một mình hắn bắt taxi chạy đến văn phòng làm việc của studio game Ánh Đèn Đêm.

Tất cả các kế hoạch thiết kế trò chơi đều nằm trong công ty. Nếu chúng rơi vào tay Tư Đồ An, vậy hậu quả sẽ rất thảm khốc. Tất cả những ai từng nhìn thấy những bản kế hoạch trò chơi ấy rất có thể sẽ bị liên lụy vào.

Mưa lớn tiếp tục kéo dài, mây đen bao trùm khắp thành phố. Cao Mệnh đã kịp đến công ty trước khi trời sáng.

Lúc này vẫn còn sớm, nhưng khi Cao Mệnh lên lầu thì chợt phát hiện có gì đó không ổn. Cửa văn phòng hé mở, trên sàn nhà lại có vết máu.

“Hình như còn một tên sát nhân điên cuồng ẩn nấp bên trong studio Ánh Đèn Đêm.”

Đi chậm lại, Cao Mệnh dừng chân ngay phía trước của chính của studio. Hắn nghiêng đầu, nhìn vào trong phòng.

Tủ lưu trữ hồ sơ thiết kế trò chơi đã bị mở ra, các loại cảm hứng thiết kế đang nằm lung tung tại đấy. Ngọn đèn yếu ớt khẽ đung đưa, Ngụy Đại Hữu đang điên cuồng lật xem các bản trò chơi do Cao Mệnh từng thiết kế.

“Giống như đúc! Trò chơi giết người thoát hiểm đã biến thành sự thật!”

Cao Mệnh đổi góc nhìn, để rồi trông thấy Nguỵ Đại Hữu đang đứng giữa một đống tài liệu trên sàn nhà với trạng thái bị thương tích trên cơ thể. Vẻ mặt của anh ta rất hốt hoảng, mà thần kinh dường như đang đứng ngay bờ vực sắp tan vỡ rồi.

“Làm sao có thể chứ? Làm sao những chuyện này có thể trở thành sự thật được?”

Ngụy Đại Hữu vẫn không thể tin nổi. Anh ta lấy điện thoại di động ra: “Vẫn không thể nào gọi điện cho Cao Mệnh được. Tại sao anh ấy lại biết trước về sự tồn tại của hung thủ cơ chứ, lại còn hiểu rõ thủ pháp giết người? Chẳng lẽ đây là hành vi cảnh báo sát nhân à? Thằng sát thủ điên khùng che mặt kia là anh ấy ư?”

“Không thể được! Mình nhất định phải hỏi rõ ràng. Anh ấy là bạn tốt của mình! Mình rất hiểu anh ấy! Anh ấy tuyệt đối không phải là người như vậy!”

Nguỵ Đại Hữu cứ lặp đi lặp lại câu nói này rất nhiều lần, cuối cùng lại lấy điện thoại di động ra, bấm số của Cao Mệnh.

“Meo...”

Một tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên ngay trước cửa, Phát Tài mập mạp đã ngửi thấy mùi của Cao Mệnh, thế nên lập tức chạy ra ngoài, cọ cọ vào chân của hắn.

Nghe thấy tiếng động, Ngụy Đại Hữu với chiếc điện thoại di động trong tay cũng nhìn về phía cửa, ngay kịp lúc đối mặt với Cao Mệnh đang nhìn thẳng về phía anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK