Gã đầu bếp với khuôn mặt bị hủy hoại đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ ra. Mấy người bên ngoài nghe thấy tiếng tụng kinh, ngửi thấy mùi thịt thơm hấp dẫn.
Cao Mệnh đi theo phía sau gã đầu bếp; hắn nhìn thấy trong phòng treo đầy những bức chân dung, ai nấy đều có hình thù quái dị, bên trên còn có viết tên của bọn họ.
“Mỗi một bức tranh đều tượng trưng cho một người sống?”
Mùi thịt thơm thoang thoảng từ trong bức chân dung bay ra. Lúc này Cao Mệnh mới nhận ra, chân dung không phải là được vẽ trên giấy, mà là vẽ trên da.
Bước vào căn phòng kì lạ này, Cao Mệnh dường như bị rất nhiều các cặp mắt nhìn chằm chằm. Cung Hỉ đi theo phía sau còn quỳ luôn xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
Đầu bếp mất đi cảm thụ với thế giới bên ngoài, chỉ chăm chú vén tấm vải đen ở giữa phòng lên, để lộ ra một bàn cúng khổng lồ đặt ở sát tường.
Chiếc bàn có màu táo đỏ, bên trên có bày 8 chiếc đĩa trống; dưới bàn có một vị điều tra viên đang quỳ, trên người anh ta mặc đồng phục, trên cổ đầy những chữ đen, trong miệng liên tục đọc những câu kinh văn không ai nghe hiểu.
“Tại sao lại có điều tra viên ở đây?” Chúc Miểu Miểu vẫn còn đang nghi ngờ, thì Cao Mệnh đã bắt đầu lui lại phía sau. Chính giữa bàn thờ không bày tượng thần, thứ cúng bái trong từ đường hình như đã bị đánh cắp mất rồi!
“Bùm!”
Gã đầu bếp đang ngây người ra bên cạnh bàn cúng chợt ngã xuống sàn; chỗ trái tim gã bị một con dao sắc nhọn đâm xuyên qua, đầu lâu lăn xuống đất.
Tiếng tụng kinh văn dần dần biến mất, từ bốn xung quanh vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, điều tra viên đang quỳ trước bàn cúng cũng đứng dậy.
Anh ta có khuôn mặt tuấn tú, chỉ đáng tiếc trên một nửa khuôn mặt lại đầy những chữ đen.
“Đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng là thành viên của Cục điều tra.” Cao Mệnh lấy vòng đen của mình ra: “Cao Mệnh, tổ trưởng tổ điều tra số 1, Sở điều tra Lệ Sơn phân cục khu phố cổ.”
Sau khi xác minh xong danh tính của Cao Mệnh, điều tra viên trẻ tuổi lau đi vết máu trên con dao, lạnh lùng nói: “Sở trưởng Sở điều tra Hoàng Hậu phân cục khu Đông - Thanh Ca.”
“Sở trưởng?” Sở trưởng của Sở điều tra Lệ Sơn đã 40 tuổi, còn Thanh Ca này nhìn thì chỉ mới ngoài 20, Cao Mệnh cảm thấy đối phương thậm chí còn không lớn bằng mình.
“Các anh có biết rằng vì sự đột nhập một cách hấp tấp của mình mà các anh đã phá hủy cái bẫy mà chúng tôi đã giăng ra từ lâu không.” Giọng nói của Thanh Ca không lớn, nhưng cơn tức giận lại rất mạnh mẽ, như thể một giây sau sẽ rút dao ra: “Là ai bảo các anh tới đây? “
Cao Mệnh không cho Chúc Miểu Miểu và Cung Hỉ có cơ hội mở miệng, lập tức nói trước: “Không có ai bảo chúng tôi tới đây cả. Tổ điều tra số 1 Lệ Sơn chúng tôi từ đầu tự mình điều tra. Mùi thịt thơm ngập tràn ở tầng hầm thứ nhất, nơi này rất đáng ngờ.”
Cao Mệnh rất thông thạo tâm lý biểu hiện vi mô; hắn cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống như đang nói dối chút nào.
Lưỡi dao chỉ chéo, Thanh Ca nhìn Cao Mệnh sau đó lại nhìn những người khác: “Các anh có ăn thịt trong toà nhà không?”
“Không.” Cao Mệnh lắc lắc đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời rất chắc chắn, Thanh Ca từ từ cất con dao sắc đi, vẫy vẫy tay với bên ngoài.
Điều tra viên đang ngồi xổm ngoài cửa lấy thuốc từ trong ba lô ra, đơn giản băng bó mắt cho Cao Mệnh.
“Tôi có thể nhiều chuyện hỏi thêm một câu được không? Các anh giăng bẫy là để bắt ai vậy?” Cao Mệnh lau máu trên mặt: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là trong lòng cảm thấy áy náy, muốn xem xem có thể giúp được gì cho các anh không?”
“Trong tòa nhà này có hai con quỷ đáng sợ nhất, một con sống bằng tín ngưỡng của con người, một con lấy máu thịt của con người làm thức ăn. Chúng tôi canh chừng ở đây là để giết con quỷ đang lừa gạt đức tin của người sống.” Thanh Ca nhìn về phía bàn cúng trống không: “Đáng lẽ ra nó phải ở đây.”
Tâm tư chuyển động, Cao Mệnh đại khái có thể đoán được con quỷ mà Thanh Ca đang nói đến là ai.
Hai con quỷ đáng sợ nhất, con quỷ sống bằng tín ngưỡng tương ứng với tượng đất Tiên máu thịt, sở hữu trái tim thần linh; lấy máu thịt làm thức ăn thì là kẻ giết người nhiều năm trước, sở hữu trái tim máu thịt.
“Nếu như các anh đã bị tách khỏi đội, vậy thì hãy ở lại đi.” Điều tra viên băng bó vết thương cho Cao Mệnh nặn ra một nụ cười: “Tôi tên Điền Nguyên, tổ trưởng tổ 3 Sở điều tra Đại Trại.”
Điền Nguyên này nhìn trông có vẻ chất phác thật thà, tính cách cũng rất lạc quan: “Vốn dĩ tôi cũng không còn hy vọng là mình có thể sống sót đâu, may mà gặp được các anh em của phân cục điều tra khu Đông, bọn họ hiểu rất rõ sự kiện bất thường này.”
“Bây giờ không phải là lúc để các anh ôn lại chuyện cũ.” Thanh Ca biểu cảm lạnh lùng, anh ta đi ra khỏi từ đường: “Chắc là chúng ta đã bị lộ rồi, tiếp tục ở lại đây nữa cũng chẳng ích gì, tất cả mọi người hãy đi theo tôi, trợ giúp Cục trưởng truy sát quỷ ăn thịt người!”
Có thể thấy, uy vọng của Thanh Ca trong Cục điều tra là rất cao, những từ như “truy sát quỷ quái”, trước đây mọi người có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng ở Sở điều tra khu Đông lại trở thành hiện thực.
Điều tra viên của các phân cục khác nhìn thấy hy vọng sống sót, đoàn kết tập hợp xung quanh Thanh Ca, nhưng tất cả họ dường như đã bỏ qua một chuyện.
Tất cả các điều tra viên khác của Sở điều tra Hoàng Hậu đều đã biến mất, toàn bộ Sở điều tra hình như chỉ còn lại Thanh Ca là người duy nhất còn sống.
“Chúng ta cũng tới đó đi.” Chúc Miểu Miểu không đi theo đám người, chỉ nghe theo lời Cao Mệnh.
“Cẩn thận một chút, người sống của Sở điều tra khu Đông có vấn đề.” Cao Mệnh yêu cầu Cung Hỉ cõng Triệu Hỉ trên lưng bí mật rời đi, còn mình và Chúc Miểu Miểu thì trà trộn vào trong hàng ngũ của Cục điều tra.
Thực ra có một chuyện mà Cao Mệnh không nói cho Thanh Ca biết, chính là bác Ngô đã nói cho hắn mọi chuyện. Nếu như bác Ngô đã sớm biết đến sự tồn tại của từ đường, thì cũng có thể là bác Ngô đã lấy trộm thứ trên bàn cúng.
“Tên đó có thể sống lâu như vậy trong toà nhà quỷ, chắc chắn không đơn giản.”
Chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được, Cao Mệnh nghiến răng nghiến lợi đi theo đội ngũ.
Mùi thịt thơm trong hành lang tiêu tán đi rất nhiều, thay vào đó là mùi máu tanh thoang thoảng.
Máu tươi chảy trên bóng tối, một luồng khí cực kỳ nguy hiểm xuất hiện ở trong hành lang tầng năm.
Một con dao chặt xương sắc bén chém vào cổ một điều tra viên, sau đó thi thể của người kia bị đẩy ra khỏi lan can và rơi xuống tầng dưới.
Sau khi thi thể va chạm với mặt đất và phát ra âm thanh, các điều tra viên đi phía trước mới định thần lại, bọn họ dừng chân lại, mặt đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Dáng người cao lớn, ăn mặc bảnh bao, người đàn ông kia sinh ra đã có khí chất của một người đàn ông thượng đẳng, đôi mắt kiên định và sắc bén, như thể trên đời không có thứ gì có thể lay chuyển được gã.
Rõ ràng Cao Mệnh là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, nhưng từ trong máu thịt đã dâng lên địch ý mãnh liệt. Hắn không biết đối phương đã từng làm những chuyện gì, nhưng trong đầu hắn không ngừng vang lên một âm thanh - Giết chết gã! Nhất định phải giết chết Tư Đồ An!
“Cục trưởng, bức tượng Tiên máu thịt đã bị đánh cắp, chúng tôi đến muộn rồi.” Thanh Ca trước mặt người khác thì lạnh lùng lầm lì, lúc này đang cúi đầu, anh ta không dám nhìn vào mắt đối phương.
“Không trách cậu, bức tượng đó linh thông, vốn dĩ đã cực kỳ khó đối phó.” Người đàn ông đứng trên hành lang nhìn các điều tra viên đang chen chúc ở góc tầng 4 và tầng 5: “Tất cả các bạn đều đã nhìn thấy tôi giết chết một điều tra viên rồi, các bạn có sợ không?”
Thấy không ai dám lên tiếng, người đàn ông nhặt một miếng thịt dưới đất ném trước mặt mọi người.
“Trong số các bạn có người gia nhập Cục điều tra là bởi vì người nhà bị quỷ giết hại, có người thì muốn tìm kiếm người thân và bạn bè mất tích nên mới gia nhập Cục điều tra, còn có người bị thúc đẩy bởi cảm giác chính nghĩa trong tim nên gia nhập Cục điều tra; các bạn đều là những người ngoan cường nhất, những người dũng cảm nhất, nhưng sau khi thực sự gia nhập Cục điều tra, các bạn đã phát hiện ra một sự thật cực kỳ tàn khốc.”
Người đàn ông liếc nhìn từng vị điều tra viên: “Con người hoàn toàn không có cách nào để chống lại ma quỷ, các bạn chỉ là bia đỡ đạn anh hùng nhất mà thôi.”
Người đàn ông ở đầu bậc thang, nói đều là sự thật.
“Nhưng bây giờ thì đã khác, tôi có thể cho các bạn một cơ hội.” Người đàn ông chỉ vào miếng thịt trên bậc thang: “Các bạn có 50% cơ hội đạt được khả năng giết quỷ, cũng có 50% cơ hội biến thành quỷ.”
Lời này vừa nói ra, tất cả điều tra viên đều có chút dao động, chỉ có những người từng lâm vào cảnh tuyệt vọng mới biết sức mạnh chống lại quỷ quái quý giá đến mức nào.
“Dựa vào đâu mà chúng tôi phải tin anh? Vừa rồi chính anh là người đã giết chết một điều tra viên ngay trước mặt tất cả chúng tôi!” Có người đang chất vấn, cũng có người đang lo lắng.
“Tôi không cần thiết phải lừa gạt các bạn, cũng không cần các bạn phải tin tưởng, khi cái chết đến rồi, các bạnh sẽ đưa ra lựa chọn.” Người đàn ông thu hồi ánh mắt: “Các bạn chỉ cần ghi nhớ một chuyện, người đã cho các bạn sự lựa chọn này là tôi, Tư Đồ An, Cục trưởng Cục điều tra khu Đông Hãn Hải.”