“Chúc mọi người có thể tìm thấy thứ mình muốn tìm.”
Người phụ nữ trung niên quay người đóng cửa lại. Khi cánh cửa chống trộm màu đỏ khép kín vào, con búp bê nhồi bông bèn trèo lên thành ghế, ngấu nghiến ăn món mì đã để nguội.
Bên trong con búp bê nhồi bông dường như có người ẩn nấp?
“Cao Mệnh, đừng quay đầu lại.” Tuyên Văn nhỏ giọng nhắc nhở. Cô đi một mạch cho đến khi đã cách mười mấy mét rồi mới dừng chân lại.
“Có người đang theo dõi chúng ta sao?” Cao Mệnh mừng vì đã gọi Tuyên Văn tới; bầu không khí trong chung cư này quá quỷ dị rồi.
“Trò chơi Kinh dị xảy ra ở đây, rất có khả năng đã lan rộng, bước vào giai đoạn tăng tốc trưởng thành.” Trên mặt Tuyên Văn đã không còn nụ cười mỉm: “Người phụ nữ trung niên đó chung sống cùng với quỷ! Quỷ trong tòa nhà này có thể giống như em vậy, thoát khỏi trói buộc của thế giới bóng tối, di chuyển thoải mái vào ban ngày.”
“Có phải quỷ ẩn nấp trong con búp bê vải không?” Nghĩ đến đây Cao Mệnh càng thêm sợ hãi: “Khoác lên lớp búp bê để trốn ánh sáng.”
“Cái này em không chắc chắn lắm, chỉ là em có thể cảm nhận được một số hơi thở.” Tuyên Văn nhìn Vãn Thu: “Hình như cậu ấy là người đầu tiên nhận ra vấn đề.”
“Vãn Thu, em đã nhìn thấy những gì?”
“Bên trong con búp bê vải có một đôi mắt; trên giường có ba đứa trẻ, có một đứa đã bị trói lại; dưới đất có tro hương và hạt gạo, sau cửa có dán bùa; tóc chặn ở ống thoát nước là màu vàng, những đứa trẻ và người mẹ là tóc đen...” Vãn Thu bẻ ngón tay, có hơi chật vật nói: “Bên trong túi nhựa ở tủ có đựng chứng minh thư của người lạ; ở mép nồi cơm điện có vết máu, thứ nấu trong đó không phải là… không phải là cơm.”
Đứng ở phía sau Cao Mệnh, Vãn Thu lại giơ tay chỉ về phía hành lang dẫn vào tòa A: “Bên đó, bên đó rất nguy hiểm!”
Lắp ba lắp bắp, Vãn Thu đã nói ra tất cả những thứ khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
“Bây giờ là ban ngày, bóng tối cũng còn chưa bao phủ hết mọi thứ, tòa nhà này vẫn đáng sợ như vậy, chứng tỏ Kinh dị đã thoát khỏi xiềng xích của thế giới bóng tối, đã trở thành hiện thực.” Tuyên Văn có đề xuất: “Chi bằng chúng ta hãy rời khỏi đây trước? Đi tìm một số Kinh dị còn chưa thành hình?”
“Ở khu Đông có người đang cho Kinh dị ăn, nếu như gã tạo ra một Kinh dị hoàn toàn mất kiểm soát ở giai đoạn này, chúng ta sẽ mất hết quyền chủ động.” Cao Mệnh là người thiết kế trò chơi, hắn biết rất rõ Kinh dị có thể đáng sợ đến mức nào sau khi mất kiểm soát.
“Muốn kích hoạt Kinh dị trước đã rất khó rồi, còn muốn trả một cái giá khó có thể tưởng tượng nổi để cho Kinh dị ăn, người này đúng là đầu óc có vấn đề mà.” Tuyên Văn đi đến trước mặt Cao Mệnh: “Nếu như muốn nhúng tay vào chuyện ở đây, kẻ địch tối nay của chúng ta không phải đơn giản chỉ có Kinh dị, còn có người cho Kinh dị ăn. Gã có thể điều động nguồn lực dùng người sống để cho Kinh dị ăn, thế thì ít nhất cũng là dạng nhân vật có tay mắt cực kì tinh tường ở khu Đông. Nói không chừng, chính là nhân vật cấp cao trong Cục điều tra của các anh.”
“Tôi cũng đã nghĩ đến điểm này rồi.”
“Sự kiện bất thường ban đầu là xuất hiện ở Tân Hỗ, Cục điều tra đã nắm giữ được đủ thông tin. Bọn họ chắc chắn biết rằng, sau khi sự kiện bất thường lan rộng thì sẽ hiện ra đủ loại bất thường vào ban ngày, nhưng mọi người hãy nhìn vào an ninh xung quanh đây? Sự kiện bất thường nổ ra ở tòa A, vậy mà ở tòa B ngay liền kề vẫn còn có người sống.” Suy nghĩ của Tuyên Văn vô cùng rõ ràng: “Anh cho rằng đây là để ngăn chặn sự hoảng loạn, muốn thu hút nhiều người sống hơn rơi vào Kinh dị sao?”
Thông thường mà nói, khi Kinh dị phát triển đến mức này, toàn bộ phố Tứ Thủy đều phải bị dọn đi hết, nhưng hiện tại chỉ có chung cư tòa A bị phong tỏa. Sở điều tra phụ trách khu vực này cũng không thấy có nhân viên nào tuần tra, toàn bộ câu chuyện đều rất cổ quái.
“Vậy, cô cảm thấy bây giờ biện pháp tốt nhất là gì?” Cao Mệnh muốn nghe ý kiến của Tuyên Văn .
“Nếu như em là điều tra viên của Cục Điều tra, trước tiên em sẽ tìm ra ai là người đang nuôi dưỡng Kinh dị, giết chết gã trong hiện thực, cắt đứt nguồn cung cấp cho Kinh dị trước, sau đó sẽ cử những điều tra viên tinh nhuệ nhất tiến vào sự kiện bất thường, chờ sau khi xác định được nội dung cụ thể của sự kiện, tập trung toàn lực lượng để khống chế nó.” Tuyên Văn đổi giọng: “Nếu như em đứng ở lập trường của anh, cách tốt nhất là tiết lộ thông tin bí mật qua nhiều kênh khác nhau, cứ nói là trong những trò chơi biến thành hiện thực kia sẽ có các BOSS ẩn ở nhiều cấp độ, có thể nhận được những phần thưởng đáng kinh ngạc, cấp độ ẩn lần này nằm ở ngay trong chung cư tòa A phố Tứ Thủy.
Bằng cách đó, chúng ta có thể ngầm dẫn dắt những người chơi đã qua màn trong trò chơi của em đến đây phá đảo map này. Chỉ có điều, Kinh dị này đã mất kiểm soát quá sớm, ngay cả ‘ử thần’ ẩn giấu bên trong studio Ánh Đèn Đêm có lẽ cũng sẽ không mạo hiểm đến đây.”
Đề xuất của Tuyên Văn đã mở ra mạch suy nghĩ mới cho Cao Mệnh, tuy nhiên phương pháp này nói thì dễ, nhưng làm lại quá khó.
“Cách cuối cùng chính là chúng ta tự mình ra tay.” Tuyên Văn hạ giọng: “Trò chơi Kinh dị này không biết đã ăn bao nhiêu người rồi, bên trong nhất định có ‘thứ’ tốt. Nếu như có thể nuốt hết, vậy thì chúng ta sẽ có sức mạnh của Kinh dị mất kiểm soát này.”
“Tỷ lệ chiến thắng là bao nhiêu?”
“Ba mươi phần trăm.” Tuyên Văn giơ ba ngón tay ra: “Cơ hội chiến thắng gần như không có, xác suất chúng ta sống sót thoát ra là 30%. Nhưng chỉ cần chúng ta có thể sống sót thoát ra, sau khi đã cái nhìn toàn diện về Kinh dị, lần tới tiến vào sẽ có cơ hội chiến thắng.”
“Cô khá cẩn thận nhỉ.” Tay áo buông xuống, Cao Mệnh nắm chặt tay trái đi về phía hành lang giữa tòa A và tòa B.
Hành lang ở các tầng khác được bịt kín bằng xi măng, chỉ có tầng 5 và tầng 9 là bị hàng rào chặn lại; trên đó có dán giấy niêm phong và một số bùa chú kỳ lạ.
Nhìn vào bên trong dọc theo khoảng trống trên hàng rào, tòa A rõ ràng tối hơn.
“Tránh hàng rào xa một chút.” Tuyên Văn đứng cạnh Cao Mệnh, Vãn Thu càng không dám đến gần.
“Kể từ Lễ Vu Lan đến nay, cũng chỉ mới có vài ngày, nhưng đã xuất hiện dấu hiệu cho thấy Kinh dị mất kiểm soát. Trước đây, chúng ta đã đánh giá thấp lòng tham và sự điên rồ của con người rồi.” Tốc độ lan truyền Kinh dị là tăng trưởng theo cấp số nhân. Cao Mệnh vươn tay ra nắm lấy hàng rào, bóng đen ở góc hành lang dường như bị hấp dẫn, tiếng bước chân như có như không vang vọng bên tai Cao Mệnh.
“Có người đang chạy?”
Âm thanh đó càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng gần góc hành lang; cả ba người Cao Mệnh đều nhìn về phía sâu trong hành lang.
Đồng đồ lộn xộn bị lao vào đổ ra, một điều tra viên toàn thân đầy máu đang điên cuồng chạy thoát thân!
Trên thân thể cân đối của anh ta khắc lên những dòng chữ cổ quái, mặc dù bị thương rất nặng, nhưng hành động không hề bị ảnh hưởng, da gãy liền với da, xương gãy liền với xương.
“Bạch Kiêu!”
Đồng tử của Cao Mệnh nhảy dựng lên, hung hăng đá vào hàng rào: “Chuẩn bị tiến vào!”
Bạch Kiêu đang chạy trốn trong hành lang dường như đã mất đi thần trí, hoàn toàn không nhìn thấy Cao Mệnh. Anh ta chỉ chậm lại một chút khi nghe thấy có người gọi tên mình.
Sau khi đá văng hàng rào, Cao Mệnh và Tuyên Văn đuổi theo tiếng bước chân, nhưng sau khi chạy vào tòa A thì tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất.
“Vừa rồi cô có nhìn thấy vị điều tra viên đó không?” Cao Mệnh nhỏ giọng hỏi.
“Ừm, anh ấy chắc là đã bị mắc kẹt trong sự kiện bất thường rồi.” Tuyên Văn gật gật đầu: “Người này rất nghị lực, có thể kiên trì lâu như vậy trong sự kiện bất thường. Nếu như là một sự kiện bất thường thông thường, anh ấy đã sẽ có thể kiên trì đến khi trời sáng rồi thoát ra ngoài. Đáng tiếc là anh ấy đã gặp phải một Kinh dị sắp mất kiểm soát.”
“Bên, bên này!” Vãn Thu bỗng nhiên hét lên từ phía sau, vung vẩy hai tay.
Cậu còn chưa kịp nói xong, thì cánh cửa bên cạnh cậu đột nhiên mở ra, một cánh tay toàn là sẹo kéo thẳng cậu vào trong nhà.
Những tiếng hét bị kìm nén vang lên từ phía sau cánh cửa, Cao Mệnh và Tuyên Văn vội vã chạy tới.
Máu rỉ ra từ vết nứt trên cánh cửa, hai người bọn họ phá ổ khóa, đẩy cửa ra nhìn vào bên trong.
Vãn Thu ngồi một mình bên cạnh một chiếc bàn tròn lớn; trên bàn tròn có 8 bộ bát đũa; trong mỗi chiếc bát đều đựng cơm nguội, đũa gỗ cắm thẳng vào cơm.
“Vãn Thu! Mau ra ngoài!” Tuyên Văn ra hiệu cho Vãn Thu đi ra, nhưng Vãn Thu vẫn bất động.
Vài giây sau, Vãn Thu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trở nên có chút vẩn đục, đôi môi mím chặt chậm rãi nhếch lên.
Cậu mỉm cười với Cao Mệnh và Tuyên Văn, đột nhiên cầm lấy bát đũa trên bàn, điên cuồng nhét cơm vào miệng của mình.
Ban đầu chỗ cơm kia vẫn còn là màu trắng, nhưng ăn được một lát thì chuyển sang màu đỏ; dường như đang có máu tươi chảy ra từ bên trong miệng của Vãn Thu.