“Vãn Thu?”
Vừa nghe đến cái tên này, Cao Mệnh lập tức yêu cầu Chúc Miểu Miểu buông tay, sau đó vội vàng tiến tới góc ngoặt của tầng lầu.
Hắn trông thấy 4 nam sinh đứng ngay cửa nhà vệ sinh nữ. Có người đang hút thuốc, có kẻ dùng áo đồng phục quấn ngang eo, lại có học sinh đang thuần thục nghịch bật lửa bằng kim loại, còn mặc trên mình một set đồ trông rất thời trang.
Cao Mệnh không lên tiếng, chậm rãi tới gần.
Cậu học sinh hút thuốc kia đang giơ cao điện thoại di động lên để quay phim, mà bên trong nhà vệ sinh nữ còn có một nam sinh khác đang ướt sũng toàn thân.
Nam sinh kia trông ngơ ngác, muốn chạy ra bên ngoài, nhưng lại bị đám học sinh khác vừa cười vừa đẩy ngược trở lại.
“Thằng đần vừa mới chuyển đến lớp này khá thú vị đấy.” Nam sinh mặc đồ đu trend nghịch bật lửa kia khạc một cục đờm xuống đất, sau đó quay đầu nhìn cậu học sinh duy nhất có lối ăn mặc bình thường trong 4 người: “A Tôn, đêm nay có muốn dẫn nó cùng đi Phố 19 để trải đời không?”
Nam sinh tên A Tôn cười nói: “Bọn mày muốn dẫn nó đi chơi, hay thật ra là muốn nó bị người ta chơi chết?”
Dường như cảm giác ra gì đó, Vãn Thu lại phóng ra khỏi nhà vệ sinh lần nữa. Cậu ta dùng mọi sức lực để hất văng đám học sinh đang quay phim ở cửa ra vào, nhưng khi định chạy về phía hành lang thì lại bị những học sinh khác tóm lại.
“Đậu xanh rau má mày! Tao vừa đổi điện thoại mới thì mày làm rơi!” Nhặt chiếc điện thoại lên, nam sinh đó bèn đè Vãn Thu xuống đất: “Thằng ngu ngục! Con mẹ mày!”
Cậu ta bịt miệng Vãn Thu lại, còn 3 học sinh khác cũng vây quanh, chuẩn bị dùng chân giẫm xuống thân thể thằng bé!
Đùng!
Chiếc điện thoại lại rơi xuống đất; mãi đến khi lưng mình bị đập mạnh vào vách tường, nam sinh ăn mặc thời trang mới nhận ra bản thân vừa bị ai đó tung một cước đạp bay đi.
Phần lưng dưới của nó rất đau; nó ôm lưng, mất cả buổi nhưng vẫn không thể đứng lên nỗi.
“Trường học là nơi học tập, tại sao lại đánh nhau thế này?” Cao Mệnh thu chân phải lại, đứng trước mặt bọn học sinh.
Ba tên học sinh tham gia bắt nạt bạn học kia cũng sửng sốt. Bọn chúng tận mắt trông thấy Cao Mệnh tung cước đạp bay người, mà một cước ấy là một cú đá thẳng chân không hề nương tình.
“Anh! Đây là trường học!” Chúc Miểu Miểu cũng rất sợ hãi. Nếu ở sự kiện bất thường mà Cao Mệnh có tàn nhẫn với lệ quỷ thì cũng không sao, nhưng ai ngờ ngay cả trong đời thực mà hắn cũng tàn nhẫn với con người như vậy à? Chẳng lẽ mấy người có xuất thân từ nhà tù Hận Sơn đều đáng sợ đến vậy ư?
“Bốn người bọn chúng đang bắt nạt thằng nhóc này.” Cao Mệnh giơ tay giật lấy điện thoại di động của nam sinh kia, mà thằng nhỏ ấy cũng vô thức chộp lại. Thế là, Cao Mệnh lại đá một cước vào ngực nó: “Tôi lấy được chứng cớ rồi.”
“Thôi thôi, mọi người bình tĩnh lại đi.” Chúc Miểu Miểu sợ sự việc sẽ nghiêm trọng hơn.
“Anh dám công khai đánh người trong trường học?” A Tôn đứng dậy nhìn Cao Mệnh. Kẻ này có tư duy rất trưởng thành, biểu hiện khá tỉnh táo, ắt hẳn cũng có chút ít tài năng.
“Tôi có đánh ai không? Bọn chúng rõ ràng là tự té ngã. Dù sao đi nữa, bọn nhóc các cậu chọn nơi đây để né camera cơ mà.” Cao Mệnh tiến về phía A Tôn. Từ khi bị giam hãm trong nhà và phải “ăn bánh sinh nhật” liên tục trong 3 ngày, khí chất trên người Cao Mệnh đã có chút ít biến hoá.
“Các người là phụ huynh của Vãn Thu à? Nhưng tôi nhớ các giáo viên trong trường bảo nó là trẻ mồ côi, không cha không mẹ mà, thế nên mới tạm thời bị đưa tới đây.” A Tôn lùi lại một bước: “Mẹ của tôi là trợ lý của Tổng hội Từ thiện Hãn Hải, còn bố tôi là…”
A Tôn chưa kịp nói xong, Cao Mệnh đã đá mạnh vào bụng cậu ta, mạnh đến mức khiến nó phải co quắp cả người trên mặt đất.
“Tai họa sắp ập đến, mày còn nói mấy chuyện linh tinh này à?” Tiếp đó, Cao Mệnh tiến gần đến nam sinh cuối cùng, mà thằng nhóc này cũng đang định bỏ chạy, đáng tiếc vẫn bị Cao Mệnh đuổi kịp rồi đánh cho một trận tàn nhẫn.
“Cao Mệnh, bình tĩnh lại. Cao Mệnh!” Chúc Miểu Miểu phải tốn rất nhiều công sức mới khiến Cao Mệnh ngừng tay. Cô chẳng biết vì sao hắn vốn dĩ trông rất lý trí nhưng lúc này lại thô bạo đến như vậy: “Anh mà cứ thế, khi về chúng ta sẽ bị quở trách đấy!”
“Quở trách?” Cao Mệnh buông tay, ném tên nam sinh cuối cùng sang một bên. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Chúc Miểu Miểu: “Các điều tra viên dùng tính mạng của bản thân để bảo vệ cả thành phố. Chúng ta liều mạng như thế, chẳng lẽ là để bảo vệ đám phế vật này? Chẳng lẽ thấy việc bất bình - ra tay tương trợ như thế, rồi khi trở về sẽ bị xử phạt à?”
Chúc Miểu Miểu há miệng, nhưng chẳng biết nên đáp lời thế nào?
“Tối qua, chúng ta đã trải qua một sự kiện bất thường cấp 2, giúp ngăn chặn thảm họa lan rộng và gián tiếp cứu được rất nhiều người, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng 8 người trong nhóm của chúng ta đã biến mất. Chúng ta đã phải trả một cái giá rất đắt, rất đau đớn, rất thê thảm, vậy những thống khổ trong nội tâm này có cần được đền bù hay không?”
“Cần.”
“Vậy trong lúc ngăn cản hành vi bạo lực học đường, tôi bất cẩn dùng sức hơi quá tay, vậy đâu phải là chuyện quá nghiêm trọng nhỉ?”
“Chính xác luôn.” Đột nhiên, Chúc Miểu Miểu cảm thấy Cao Mệnh nói rất có lý. Cao Mệnh cũng là một con người, nói không chừng cả áp lực và đau đớn trong lòng hắn cũng rất nghiêm trọng. Nếu ngay cả một chuyện nhỏ thế này mà Cục Điều tra cũng không thể bao che cho các điều tra viên được, vậy chắc chắn sẽ khiến người người thất vọng.
Sau khi vỗ nhẹ vai Chúc Miểu Miểu, Cao Mệnh đi ngang qua cô, tiến tới bên cạnh nam sinh kia.
Cao Mệnh cũng không nói bất cứ một lời an ủi nào, cũng chẳng quan tâm đến vết thương của Vãn Thu, chỉ chìa tay ra trước mặt cậu học sinh rồi nói: “Tôi tên là Cao Mệnh, làm cố vấn tâm lý cho nhóm tội phạm nghiêm trọng của nhà tù Hận Sơn, hiện nay đang công tác ở Sở Điều tra Lệ Sơn. Nếu cậu không hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, tôi có thể cung cấp cho cậu một công việc đàng hoàng và tự do.”
Từ lúc đánh bọn bắt nạt một trận tơi bời cho đến tận thời điểm này - với từng câu từng chữ nói ra - đấy thật ra là do Cao Mệnh đã suy nghĩ rất cẩn thận trong mỗi một bước hành động. Cả thành phố này, cũng chỉ có mỗi hắn và Nguỵ Đại Hữu từng xem qua bản thiết kế trò chơi thì mới biết thằng nhóc này đáng sợ đến nhường nào.
Nam sinh này trông có vẻ đần độn nhưng đôi mắt lại rất đẹp; mà đôi mắt ấy chính là thứ mà Cao Mệnh cần.
“Tôi có thể giúp cậu mọc ra móng vuốt và phát triển nên bộ răng nanh sắc bén. Sau này, không ai có thể ức hiếp cậu được. Và nếu cậu muốn ức hiếp người khác, tôi cũng có thể mắt nhắm mắt mở. Tôi sẽ không suy tôn giá trị quan đúng sai, mà rất thiên vị với người phe mình.”
Đầu ngón tay khẽ cử động, trong mắt Vãn Thu, cánh tay mà Cao Mệnh đang vươn về mình cũng giống như một sợi dây kéo lên tận thiên đường, nhưng cũng giống như một chiếc thang dẫn xuống vực sâu.
Cậu bé ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi giơ tay lên, cuối cùng là nắm lấy tay của Cao Mệnh.
Sau khi kéo Vãn Thu đứng dậy khỏi mặt đất, Cao Mệnh cũng chẳng muốn bắt chuyện với bên trường học, thẳng thừng đi xuống dưới tầng.
“Cao Mệnh, chúng ta có cần đánh tiếng với giáo viên của cậu bé không?”
“Vậy nhờ cô đi giải thích ngắn gọn cho bọn họ biết nhé. Cứ nói bọn họ biết rằng, Sở Điều tra Lệ Sơn triệu tập Vãn Thu đi để điều tra một vài chuyện.”
Cao Mệnh sờ nhẹ chiếc vòng đen. Có đôi khi, khái niệm “thân phận” quả thực rất hữu ích.
Sau khi rời học viện, Cao Mệnh đã mua rất nhiều đồ ăn cho Vãn Thu.
Nhìn Vãn Thu ăn ngấu nghiến, hắn nở một nụ cười hiếm hoi: “Ăn từ từ thôi. Từ nay về sau, tôi húp một ngụm canh, thì cậu cũng sẽ có một miếng thịt.”
Cao Mệnh cũng không hề nói dối. Hắn đánh giá Vãn Thu cực kỳ cao, bên cạnh đó là cũng muốn đền bù cho nhân vật mà bản thân tự tay thiết kế.
Vào thời điểm hợp tác với Ánh Đèn Đêm, Cao Mệnh từng phác hoạ ý tưởng cho một trò chơi, gọi là [Tên Điên Bẩm Sinh].
Nhân vật chính là một em bé mắc bệnh về não bị bỏ rơi, nhưng dưới sự hướng dẫn từng bước của game thủ, nhân vật chính cuối cùng sẽ trở thành một chuyên gia phá án, được vinh danh là tấm khiêng của thành phố.
Nhưng đúng lúc này, nhân vật chính lại phát hiện xung quanh mình và trong nhà có rất nhiều thi thể và vết máu; những thứ đó tưởng chừng như ảo giác, nhưng lại vô cùng chân thực.
Anh ta tìm đủ mọi cách để chữa trị cho bản thân, nhưng càng chữa trị thì những thứ kinh khủng ấy càng xuất hiện nhiều hơn nữa. Mãi cho đến cuối cùng, anh ta hoàn toàn mất kiểm soát tinh thần, rốt cuộc chịu “mở mắt” ra và trông thấy được chân tướng.
Vãn Thu chính là tên tội phạm nguy hiểm nhất trong lịch sử Hãn Hải. Thời thơ ấu, cậu ta đã trải qua gần như tất cả những điều bi thảm. Sau đó, cậu ấy được một tên sát nhân biến thái nhận nuôi. Vì não bộ bị kích thích không ngừng, thế nên cậu ấy đã có được một cường độ sức mạnh tinh thần hơn hẳn người bình thường. Dưới sự dẫn dắt của tên sát nhân biến thái đó, Vãn Thu đã trở thành người nguy hiểm nhất Hãn Hải lúc bấy giờ.
Khi khoa học kỹ thuật tiếp tục phát triển, Vãn Thu rốt cuộc cũng bị bắt, nhưng việc nghiên cứu về cậu ta vẫn không bị gián đoạn từ thời điểm đó.
Trên thực tế, diễn biến của trò chơi là để các game thủ tiến từng bước trong công trình thí nghiệm giả lập thế giới não bộ của Vãn Thu. Mọi người muốn quan sát thử xem, nếu Vãn Thu không gặp gỡ tên sát nhân biến thái kia, vậy chẳng biết cậu ta có thể tự dựa vào sức mạnh của bản thân để thoát khỏi bóng đen tuổi thơ, viết lại cuộc đời hay không?
Sự thật đã chứng minh rằng, Vãn Thu đã thành công trong việc tái tạo lại cuộc sống của chính mình. Nhưng dù vậy, Vãn Thu cũng sẽ không bao giờ có thể rời khỏi phòng thí nghiệm được nữa, bởi vì cậu ta chỉ còn là một bộ não đang được ngâm trong một thùng dung dịch đặc biệt rồi.
“Từ hôm nay trở đi, sẽ chẳng còn ai bắt nạt cậu nữa.”