Thế nào là người? Thế nào là quỷ?
Vào thời khắc này, Cao Mệnh có chút không phân biệt được rõ. Người và quỷ đều đang sợ hãi, sợ hãi đối phương cảm thấy mình là một người xa lạ.
Trước đây, Cao Mệnh chỉ coi việc thế giới bóng tối xâm nhập hiện thực là một thảm họa, cho rằng trò chơi mình tạo ra sẽ phá hủy thành phố, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại nảy sinh ra ý tưởng khác.
Triệu Hỉ đã quay về, tất cả hàng xóm trong tòa nhà đều đang sợ hãi, chửi bới, khóc lóc, cầu cứu; Cung Hỉ tương tự cũng đã quay về, nhưng bà ngoại vẫn luôn đợi anh, cho dù đầu óc không còn minh mẫn, đã không nhận ra nữa, nhưng cũng sẽ vẫn đợi anh.
“Ai là người đã sai đây?”
Cung Hỉ buông tay bà lão ra, bắt đầu sắp xếp lại những bức ảnh trong nhà: “Chúng ta phải nhanh lên một chút, quản lý tòa nhà có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
“Phải chuyển sang tầng khác sao?”
“Không, trốn vào trong nhà nào có treo đèn lồng trắng trước; nơi đó quản lý tòa nhà sẽ không dám vào.” Cung Hỉ lôi ra một cái hộp lớn, cẩn thận cất đi những bức ảnh và các vật dụng khác: “Mọi người muốn đi cùng không? Vừa rồi mọi người đã xảy ra mâu thuẫn với quản lý tòa nhà, anh ta rất có thể sẽ đến tìm mọi người phiền phức.”
“Vậy thì cứ lánh đi trước đã.” Cao Mệnh đã nhìn thấy rất nhiều căn hộ treo đèn lồng đỏ trong chung cư Tứ Thủy, còn treo đèn lồng trắng thì hắn thực sự chưa thấy.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Cung Hỉ cõng bà ngoại lên, kéo theo một chiếc thùng lớn ra khỏi nhà.
Anh ta nhìn ngó xung quanh, thấy hành lang không có ai, bèn vẫy tay với Cao Mệnh: “Mau! Đừng để bất kì ai nhìn thấy chúng ta đi vào nhà trắng.”
Đám người nhanh chóng chạy sang phía bên kia hành lang, Cung Hỉ lấy trong thùng ra một nắm tiền giấy lớn, châm lửa đốt, sau đó lại dẫn theo Cao Mệnh chạy tới chạy lui trong hành lang.
Tro của tiền giấy rải rác trong bóng tối. Khi quay lại lần thứ tư, một chiếc đèn lồng màu trắng được treo trước cửa một căn hộ cho thuê xuất hiện giữa hành lang.
“Mau vào trong!”
Đẩy cửa nhà ra, âm khí thấu xương thấm vào cơ thể; Cao Mệnh lập tức dựng tóc gáy, hít vào một hơi khí lạnh.
“Đây hình như là căn hộ đã xảy ra vụ thảm án diệt môn!” Chúc Miểu Miểu nắm lấy chiếc rìu cứu hỏa, thân thể không ngừng run rẩy.
“Đúng vậy, chính là căn hộ đã xảy ra vụ thảm án diệt môn.” Biểu cảm của Cung Hỉ cũng trở nên có chút đáng sợ. Sau khi vào trong nhà, cảm giác của người sống từ anh ta đã giảm đi rất nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt.
Đặt chiếc thùng xuống đất, Cung Hỉ lấy ra nhiều cống phẩm khác nhau rồi đặt trước cửa phòng ngủ. Anh ta quỳ xuống đất, rất cung kính niệm: “Nhà này có chủ, kính cáo tứ phương, phải đi nhanh đi, phải đến nhanh đến. Thần nhà quy vị, tạp nham tránh đường, ngũ cốc tạp lương, đời đời cúng dưỡng.”
Sau khi dập đầu vài lần, Cung Hỉ lấy ra một tấm biển gỗ, đặt ở trung tâm cống phẩm.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Cùng vái đi.” Cung Hỉ thắp vài ngọn nến lên: “Nhà nhà người người trong khu chung cư Tứ Thủy đều thờ cúng thần linh, nhưng sau này chỉ được phép thờ cũng Tiên máu thịt. Nếu dám thờ cúng thần khác trong khu chung cư, chắc chắn sẽ gặp tai họa.”
“Anh bây giờ đang cúng hình như không phải là Tiên máu thịt mà?” Chúc Miểu Miểu nhìn thấy trên tấm biển gỗ có viết Thần nhà.
“Nhà âm có treo đèn lồng trắng là ngoại lệ. Bọn họ đều là những gia đình bởi vì không thờ Tiên máu thịt mà gặp tai họa, cho nên ở đây phải cúng thần khác.” Lời của Cung Hỉ còn chưa dứt, tấm biển gỗ đã xuất hiện vết nứt, sau đó vỡ tan trước mặt anh ta.
Nến tắt, gió lạnh thổi qua, tấm rèm vải đen dày giữa phòng khách và phòng ngủ từ từ lay động, một con búp bê giấy thò đầu ra ngoài.
Cung Hỉ thấy vậy bèn nhanh chóng quỳ xuống, không ngừng khấu đầu.
Tấm rèm vải đen buông xuống, trong phòng ngủ có một chiếc bàn Bát Tiên. Xung quanh bàn là 7 nhân vật bằng giấy thuộc các lứa tuổi khác nhau, trước mặt đặt một bát cơm đỏ.
Trong căn phòng tối đen, người giấy chậm rãi quay đầu lại.
Đều nói người giấy vẽ mắt không vẽ tròng, ngựa giấy đứng không dựng bờm, rất nhiều người thợ hàng mã sẽ dùng kim chọc lỗ để thay thế con ngươi của người giấy, nhưng người giấy trong căn nhà này đều có mắt của con người.
“Có phải chúng ta đang quấy rầy bữa tiệc của người ta rồi không?” Cao Mệnh lùi lại phía sau. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của 8 người giấy kia đều đang nhìn mình!
Bé gái loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ, đến bên cạnh Cao Mệnh, đút tay vào túi Cao Mệnh, lấy ra chiếc vòng đen của Bạch Kiêu và lá bùa hộ mệnh do bác Ngô tặng.
Cao Mệnh không dám ngăn cản. Hắn nhìn bé gái mở lá bùa ra, giũ bỏ những mảnh vụn của bức ảnh bọc bên trong.
Những mảnh vụn của bức ảnh đó dường như được xé ra từ một bức chân dung gia đình, dường như chính vì sự tồn tại của những bức ảnh này mà lá bùa giấy trông bình thường mới có tác dụng đặc biệt.
“Chẳng lẽ đây là bức ảnh của mọi người?” Cao Mệnh ngẩng đầu lên. Bảy người giấy trong phòng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, đứng cạnh nhau như một gia đình. Khóe miệng bọn chúng đều có dính hạt cơm màu đỏ như máu, trên mặt lộ ra biểu cảm rất kỳ quái.
Cao Mệnh đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng kinh khủng, nhưng bây giờ cũng cảm thấy rất khó chịu. Hắn bị người giấy nhìn đến sởn hết tóc gáy.
Ném lá bùa hộ mệnh vào trong chậu than, bé gái dắt tay Cao Mệnh đi vào phòng ngủ, trong góc có một ông lão ăn mặc áo rách rưới đang ẩn nấp tại đó.
“Bác Ngô?” Cao Mệnh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương: “Bị cuốn vào sự kiện bất thường cấp 4 mà vẫn sống sót? Bác Ngô, bác đúng là ẩn giấu sâu thật đấy.”
Bác Ngô rất muốn giả vờ như không biết Cao Mệnh, lá bùa hộ mệnh bán cho Cao Mệnh là do chính tay ông ta làm ra, hình như chính là dùng ảnh của người đã khuất: “E hèm, khụ khụ… Mấy người đúng là tự tìm cái chết, còn dám chạy vào đến tận đây nữa.”
“Đây không phải là vì để cứu được nhiều người hơn sao?” Cao Mệnh kéo bác Ngô đứng dậy: “Trước đây bác đã không nói thật với cháu.”
“Tôi nói câu nào cũng đều là sự thật, những người giấy này chính là những oan quỷ của vụ thảm án diệt môn năm đó. Năm nào tôi cũng cúng bái cho bọn họ, cũng là bọn họ đang bảo vệ cho tôi.” Bác Ngô đẩy Cao Mệnh sang một bên: “Chó cắn Lã Động Tân; không phân biệt tốt xấu, cái Cục gì đó của các cậu, đều là những kẻ điên không nghe khuyên răn.”
“Bác còn đã gặp những người khác trong Cục?”
“Cậu ta đã ăn thịt, chắc là đã chết rồi.” Bác Ngô né tránh cửa ra vào; phía sau lưng ông ta có một bàn thờ rất nhỏ. Mỗi năm, hình như ông đều chạy đến căn hộ quỷ ám này để cúng tế cho người đã khuất. Vốn dĩ ông làm như vậy chỉ để khiến mình có thể nhẹ nhõm hơn, không ngờ sau khi Kinh dị xâm nhập vào hiện thực, lại cứu được mình một mạng.
“Trong khu chung cư này rút cuộc là như thế nào? Tại sao lại có cư dân máu thịt dị dạng, có người thì đã biến thành quỷ, còn có một số điều tra viên vi phạm cấm kị bị coi làm vật hiến sinh, đưa đến hàng thịt?” Cao Mệnh cuối cùng cũng tìm được một người sống có thể giao tiếp. Hôm nay, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không để bác Ngô đi.
“Gặp phải cậu, coi như là tôi xui xẻo đi.” Bác Ngô quấn mình trong chiếc áo khoác tồi tàn, trong nhà rất lạnh, chỉ có ông ta là mặc đồ dày nhất: “Cậu mau tới xem đoạn video này đi.”
Từ dưới bàn thờ, ông lấy ra một chiếc DV (Digital video, ý chỉ máy chụp hình kỹ thuật số) kiểu cũ. Một gia đình bốn người đang tổ chức tiệc sinh nhật; người bố đang cầm DV quay video lại - bọn họ vừa mới thắp sáng nến, thì có tiếng gõ cửa nhà.
Người mẹ đi mở cửa, sau đó tiếng la hét và tiếng chạy vội vang lên; chiếc DV trên tay người bố rơi xuống đất.
Máu chảy khắp căn nhà, một gia đình bốn người ngã xuống trong vũng máu. Hàng xóm nghe thấy động tĩnh, muốn đến xem, nhưng hung thủ lại chạy vào trong nhà của hàng xóm.
Hai gia đình 8 người đã chết oan uổng trong chung cư như vậy.
Sau khi làm tất cả những điều này, tên sát nhân điên cuồng táng tận lương tâm không bỏ trốn khỏi hiện trường, mà vẽ những biểu tượng kỳ lạ trong nhà, rồi cuối cùng tự sát.
“Vụ thảm án diệt môn? Tại sao bác lại có đoạn video này?” Với tư cách là một người làm việc trong nhà tù dành cho tội phạm nghiêm trọng, Cao Mệnh cảm thấy thật kinh hoàng khi xem đoạn video.
“Tôi... đêm đó đang đi tuần, khi hung thủ lên trên tầng, thì tình cờ đi ngang qua tôi.” Bác Ngô trong mắt tràn đầy vẻ áy náy: “Nếu như tôi có thể sớm nhận ra bất thường, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.”
“Vậy tại sao bác không giao đoạn video này lại cho cảnh sát?” Cao Mệnh có hơi khó hiểu.
“Cậu cứ xem tiếp đi.” DV vẫn còn đang phát, sau khi thảm kịch xảy ra, người đến đầu tiên hiện trường không phải là cảnh sát, mà là người của Hội từ thiện.
Như thể đã đoán trước được chuyện như thế này sẽ xảy ra, bọn họ bước vào trong nhà và lấy thứ gì đó ra khỏi thi thể của hung thủ.
“Chuyện này có liên quan đến Hội từ thiện, nhưng cũng không có bằng chứng trực tiếp.” Bác Ngô rất sợ hãi: “Hung thủ đã chết, vụ án cũng không thể tiếp tục điều tra được nữa. Nếu như tôi không lấy chiếc DV này đi, đoạn video này rất có khả năng sẽ tự nhiên biến mất. Cậu tuyệt đối không được đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Hội từ thiện Hãn Hải. Bọn họ đã xây dựng rất nhiều trường học, bệnh viện và cô nhi viện, là niềm hy vọng của vô số người dân nghèo.”
“Hội từ thiện Hãn Hải trước đây quả thực đã làm những việc này cho người nghèo, nhưng bây giờ thì chưa chắc rồi.” Cao Mệnh không phải là nhắm vào Hội từ thiện Hãn Hải, hắn là đang nhắm vào cái người Tư Đồ An kia.
“Kể từ sau khi chung cư Tứ Thủy xây dựng xong, Hội từ thiện vẫn luôn vận chuyển những thứ gì đó vào bên trong, nhưng phần lớn những thứ đó đều là được chuẩn bị cho người chết.” Bác Ngô thực ra không hề ngốc chút nào, mọi chuyện đều ghi nhớ trong lòng, ông đặt hai cây nến đỏ và bốn cây nến trắng trước mặt: “Người của Hội từ thiện Hãn Hải là đang nuôi quỷ có mục đích, hơn nữa bọn họ đã thành công rồi. Hai con quỷ nguy hiểm nhất trong tòa nhà này, một là hung thủ đã gây ra vụ thảm án diệt môn năm đó, sát tính của nó cực nặng, có một trái tim máu thịt, ngoài ra còn có một bức tượng Tiên máu thịt được cư dân trong tòa nhà thờ cúng. Bức tượng đó đã linh thông, mọc ra một trái tim được ngưng tụ thành từ ý niệm.”
“Ngoại trừ hai cái đó ra, cư dân trong tòa nhà đại khái có thể chia làm bốn loại.” Bác Ngô lấy bốn cây nến trắng ra: “Tướng do tâm sinh, dưới ảnh hưởng của Tiên máu thịt, bốn loại cư dân này lần lượt biểu hiện là tướng sinh, tướng tử, tướng dục, tướng nghiệt.”
“Tướng sinh chính là giống như tôi và cậu, những người ngoài còn duy trì được nhân tính; tướng dục chính là người môi giới bán hàng kia, những dục vọng trong lòng bọn họ bị khơi dậy, máu thịt đã khác với chúng ta, bọn họ không bao giờ có thể rời khỏi đây, chỉ có thể trở thành tín đồ của Tiên máu thịt; tướng tử chính là những người chẳng bao lâu nữa sẽ chết, toàn thân bị bóng tối bao phủ, trên người viết đầy những chữ đen - bọn họ chỉ có cách ăn thịt trên bàn cúng Tiên máu thịt mới có thể giữ mạng sống qua ngày; cuối cùng là tướng nghiệt, bên trong tòa nhà có rất nhiều oan hồn của các nạn nhân bị mắc kẹt ở đây, bọn chúng không có nơi nào để đi, tràn ngập oán niệm, bị coi là điềm gở.”
Bác Ngô cẩn thận đẩy nến trắng ra: “Cư dân bốn tướng này đều không đáng sợ. Tôi cảm thấy, chỉ cần giết chết hai con quỷ đáng sợ nhất, hẳn là có thể thoát ra ngoài.”
“Bác à, có thể bác đã bỏ sót mất một thế lực nữa.” Cao Mệnh lại lấy đến một cây nến đỏ nói: “Tư Đồ An, Phó Chủ tịch Hội từ thiện Hãn Hải, cũng đang ở trong tòa nhà.”