Cao Mệnh hiểu rất rõ Tuyên Văn, biết tính cách của cô. Tuy thường xuyên nói ra những câu khiến người khác xấu hổ, nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách với Cao Mệnh. “Hãy để cô ấy đi, đừng tự gây khó xử cho bản thân.” Tuyên Văn ngã xuống giường, duỗi thẳng bờ lưng mệt mỏi. “Anh có thể hiểu từng câu mà em nói, nhưng khi ráp nối chúng lại với nhau thì có cảm giác kỳ lạ lắm.” Cao mệnh phớt lờ Tuyên Văn đi, nhẹ nhàng chạm vào tâm nhĩ của mình. Những sợi xích mang dấu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.