Thế giới bóng tối đã viết kịch bản cho mỗi con quái vật được sinh ra trong bóng tối. Mục đích tồn tại của chúng là giúp bóng tối xâm chiếm hiện thực. Nếu trong thời gian này chúng có những ý tưởng khác và không phát triển theo quỹ đạo ban đầu, thế giới bóng tối sẽ cố gắng kéo chúng trở lại bóng tối.
Tuyên Văn rất giống Cao Mệnh, từ lúc mở mắt ra là đã chiến đấu rồi.
Cô không muốn sống như thế này mãi mãi, cô cảm thấy mình có thể thay đổi.
Nữ phụ bên lề không có cảm giác tồn tại nhất, vai phụ không được ưa chuộng, ngoại hình không xinh đẹp nhất, tính cách cũng không tốt, nhưng không biết là do ảnh hưởng của Cao Mệnh, hay là trong lòng cô ấy như vậy. Cô đã chọn một con đường nguy hiểm và điên rồ, lấy đi sức mạnh và vận mệnh của tám nữ chính, để lại tám vết thương không bao giờ có thể chữa lành.
Tuyên Văn không có khả năng ngăn cản ý chí của Tiên máu thịt và ác hồn do Tư Đồ An biến hóa. Nếu muốn tranh thủ đủ thời gian cho Cao Mệnh, cô chỉ có thể dựa vào sức mạnh của thế giới bóng tối.
Trong khi quay trở lại bóng tối, phải cố gắng kéo Tư Đồ An và Tiên máu thịt vào đó.
“Dung hợp trái tim của thần linh cần phải có một quá trình, cho dù em có được trái tim đó, anh cũng không thể giữ chúng lại vì em được. Cho nên lựa chọn tốt nhất là em sẽ giữ chúng còn anh sẽ dung hợp hai trái tim.” Tuyên Văn rất lý trí, không bị ảnh hưởng bởi nhiều cảm xúc khác nhau, mọi thứ cô ấy làm là để tận dụng vận mệnh và có một kết thúc tốt đẹp hơn.
Bóng tối bao phủ mặt đất như màn đêm, cơ thể Tuyên Văn dường như hóa thành một vết thương ở giữa hai thế giới. Những khuôn mặt người nát vụn tràn ra từ thế giới bóng tối, bao phủ hoàn toàn Tư Đồ An và bức tượng.
Đồng thời, Cao Mệnh cũng chạm được đến trái tim của thần linh. Ký ức của Cao Mệnh xuất hiện trên trái tim trong suốt đó, quá khứ của hắn đã mang lại màu sắc cho trái tim.
Màn đêm đen kịt; máu tươi đỏ thẫm trước mắt; bầu trời xanh bị xé toạc; thành phố xám xịt đảo lộn; xa xa có ánh sáng phát ra từ đèn xe; Cao Mệnh vừa ở trong xe, vừa ở bên ngoài xe.
Ký ức trong lòng đó dường như cũng đang nhìn Cao Mệnh, nó nở rộ ở giữa tám cánh tay.
Mở mắt ra, trong một khoảnh khắc nào đó, tần số đập của trái tim thần linh và trái tim máu thịt trong lồng ngực của Cao Mệnh trở nên hòa hợp.
Bác Ngô thét lên, trái tim phía trên bức tượng đã biến mất. Những trải nghiệm trong quá khứ của Cao Mệnh đã dung hợp vào máu thịt, ý chí của hắn, tinh thần và ký ức cũng thấm vào trong máu.
Con người có 2 trái tim, trái tim máu thịt giống như một ngọn lửa, cung cấp sức mạnh cho toàn bộ cơ thể và cho phép con người chạy nhảy; trái tim thần linh giống như một ngọn đèn được đặt trên bàn thờ tâm linh, chỉ dẫn phương hướng.
Hai trái tim hợp nhất với nhau, trái tim dị hóa của Cao Mệnh và ý chí tinh thần quấn quanh, tạo thành “tâm nhĩ” độc lập với hai thế giới.
Bên trong tâm nhĩ này tràn ngập đau đớn và tuyệt vọng, mọi vật hiến tế bị chôn vùi trong vũng máu đều trở thành một phần của tâm nhĩ, biến thành xiềng xích và công cụ tra tấn.
Ánh mắt của tứ Tướng dán chặt vào Cao Mệnh, nhìn hắn rơi từ chỗ cao nhất của bức tượng xuống vũng máu.
Trái tim đập thình thịch, Cao Mệnh cảm thấy trái tim dị hóa của mình có mối liên hệ nào đó với chung cư Tứ Thủy, bất cứ nơi nào máu chảy đều sẽ trở thành một phần của hắn.
Cung Hỉ, các điều tra viên ăn thịt, cư dân trong tòa nhà, thi thể của Nhan Hoa và tám nạn nhân của vụ thảm án diệt môn đã hòa vào bức tượng. Toàn bộ máu và thức ăn đã tạo ra một bức tượng quỷ thần mới trong tâm nhĩ của Cao Mệnh.
Dựa vào máu thịt của Nhan Hoa, tám cánh tay duỗi ra, tứ Tướng hợp nhất!
Khoảnh khắc tượng thần mới xuất hiện, bức tượng đất sét của Tiên máu thịt trong từ đường máu thịt bắt đầu sụp đổ. Vết thương trên ngực của bác Ngô nhanh chóng trở nên trầm trọng hơn. Ông ta nhìn Cao Mệnh bằng ánh mắt phức tạp, không có oán hận hay đau đớn, chỉ có một cảm giác tuyệt vọng khó tả.
Bóng tối ở tầng hầm B1 đã mất kiểm soát, Tuyên Văn đang ở trung tâm của vòng xoáy, cô từ bỏ việc chống cự thế giới bóng tối và chủ động chấp nhận tất cả. Việc duy nhất cô làm chính là bẫy Tư Đồ An, để đối phương tan biến vào bóng tối cùng cô.
“Cao Mệnh!” Tư Đồ An trông rất hung dữ; gã đã chuẩn bị suốt 20 năm, nhưng trái tim được hiến tế bằng máu của vô số điều tra viên đã bị Cao Mệnh lấy đi.
Máu trên hồn thể càng ngày càng nhiều, chấp niệm hóa thành hận thù tột độ, nhưng cuối cùng gã vẫn không thể thoát khỏi bóng tối.
“Tất cả mọi thứ đều là vận mệnh, mày không khống chế được đâu? Cao Mệnh! Cao Mệnh!!”
Tiếng gầm vang vọng trong bóng tối, máu tụ vào tâm nhĩ của Cao Mệnh, bóng tối rút hết vào vết thương mà Tuyên Văn xé ra.
Nhưng Cao Mệnh vẫn đang nằm trong vũng máu khô, Tuyên Văn và Tư Đồ An bên cạnh bức tượng đã biến mất cùng với bóng tối.
Nhìn trần nhà phía trên đầu, Cao Mệnh bị mất mắt trái, chịu đựng sự tra tấn của ác quỷ trong 19 phút, toàn thân đầy vết thương, bụng bị bùa sát mạng xuyên thủng.
Trên người hắn được bao phủ bởi những dòng chữ màu đen, ngực hơi phập phồng.
“Đây là sự kiện bất thường cấp 4 ư? Tất cả những điều này có phải là thảm họa tự nhiên không? Hay là thảm họa do con người tạo ra?”
Một đôi tay nâng Cao Mệnh lên, Vãn Thu bế Cao Mệnh và bé con đang khóc ra khỏi vũng máu.
Chung cư Tứ Thủy gần như bị tàn sát hoàn toàn, Thanh Ca bị thương nặng đã lợi dụng sự hỗn loạn để trốn thoát cùng với hai điều tra viên duy nhất còn lại, không còn nhiều cư dân dị hóa trong chung cư.
“Tôi... muốn ở lại đây.” Vãn Thu sờ sờ đầu bé con: “Bọn họ không còn mẹ, tôi, tôi sẽ chăm sóc bọn họ.”
Đôi môi nứt nẻ, Cao Mệnh liếm máu trên khóe môi: “Được.”
“Kinh dị đã kết thúc, bóng tối đã rút đi, từ nay trở đi sẽ không còn Tiên máu thịt ở hai thế giới.” Vãn Thu kéo Chu Miểu Miểu đến bên cạnh Cao Mệnh: “Cô ấy cần được cấp cứu.”
Tình huống của Chu Miểu Miểu không mấy khả quan; cô sử dụng bùa sát mạng hai lần, tiêu hao quá nhiều sinh mệnh.
Mùi thịt trong chung cư Tứ Thủy nhạt dần, bóng tối rút lui vào các góc, nhiệt độ từ từ tăng lên, tất cả dường như báo trước sự kết thúc những kinh dị về Tiên máu thịt.
Che lại vết thương trên bụng, Cao Mệnh nhìn Vãn Thu bước đi. Hắn mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
Hắn biết vận mệnh của Vãn Thu, muốn giúp đỡ cậu ấy, nhưng có vẻ như bây giờ đó là một kết thúc tốt đẹp cho Vãn Thu.
Phải tốn rất nhiều công sức mới từ dưới đất đứng dậy được, Cao Mệnh bị thương nặng hơn tưởng tượng.
“Có thể còn có những người khác bị thương trong tòa nhà, chắc là vẫn còn những điều tra viên còn sống.”
Bóng tối rút lui, Cao Mệnh đi về phía mặt đất, để lại dấu giày đẫm máu chói mắt trên những bậc thềm mà hắn giẫm lên.
Nắm lấy tay vịn, Cao Mệnh bước lên bậc cuối cùng.
Một mình bước đi trong hành lang tối tăm, mùi thịt đã không còn trong không khí, làn gió sớm thổi qua mái tóc dính đầy máu của Cao Mệnh, hắn đi đến lối vào chính của tòa nhà A chung cư Tứ Thủy.
Hai tay giữ cửa, Cao Mệnh tiến về phía trước.
Ai biết được, ngày mai là địa ngục, hay thiên đường?
Cánh cửa cũ được đẩy ra, ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa chiếu vào hành lang.
Cơn mưa lớn kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, bầu trời quang đãng, Cao Mệnh người đầy máu bước ra khỏi chung cư Tứ Thủy.
Hắn giơ chiếc vòng đen trong tay lên và bước ra ánh nắng.
Bóng tối vô biên tản đi, các điều tra viên của nửa nhỏ thành phố đang nóng lòng chờ đợi bên ngoài, tất cả đều nhìn thấy Cao Mệnh.
“Bóng tối đã rút đi! Sự kiện bất thường đã được giải quyết!”
“Nhìn kìa, có người bước ra khỏi chung cư!”
Ánh nắng chiếu lên vết máu, Cao Mệnh dùng một mắt nhìn những khuôn mặt kích động. Những điều tra viên đó không quan tâm đến sự sống hay cái chết, nếu hắn chết trong chung cư, những người ở bên ngoài này sẽ là nhóm người tiếp theo bước vào bên trong.
Không ai sợ hãi, không ai bỏ chạy, dù biết mình sẽ chết nhưng họ vẫn khám phá vực sâu của bóng tối.
Đám đông chờ đợi đổ xô đến chỗ Cao Mệnh, một nhóm điều tra viên khác được phái đến từ Cục điều tra Lệ Sơn cũng nhìn thấy hắn.
“Cao Mệnh? Là Cao Mệnh!”
“Cậu ấy là quyền tổ trưởng Cục điều tra Lệ Sơn, Cao Mệnh!”
Trên mặt hiện lên những dòng chữ màu đen, Cao Mệnh nghe thấy tiếng hò reo của đám đông, nhưng những âm thanh đó dường như chậm rãi trôi đi, ánh mắt hắn quay lại nhìn chính mình, chữ mệnh trong lòng bàn tay dường như đang nói với hắn điều gì đó.
Ý thức mơ hồ, mỗi nhịp đập của trái tim đều mang đến đau đớn dữ dội, Cao Mệnh nắm chặt chữ mệnh trong tay, hắn ngã xuống nơi giao nhau giữa bóng tối và ánh nắng mặt trời.