Trở lại phòng làm việc, Cao Mệnh đã ghi nhớ phần lớn thông tin về các ngôi nhà quỷ ám ở Hãn Hải. Hắn cũng đang cùng cố gắng, dù phương hướng khác biệt với mọi người.
Đồng hồ trên tường đang rung nhẹ tích tắc. Khi cả thể xác và tinh thần của hắn đang đắm chìm trong chủ đề liên quan đến các ngôi nhà ma quỷ, ánh sáng trong phòng làm việc đột nhiên nhấp nháy, đồng thời còn có một âm ảnh mỏng manh lặng lẽ hiện lên.
“Đây là...”
Hơi thở của Cao Mệnh hơi nặng nề dần. Hắn nhìn thấy những bóng đen từ bốn phương tám hướng tràn tới, như thể đang rót vào phòng chứa đồ vậy.
“Hỏng rồi! Đây là đang kích hoạt trò chơi ư?”
Lần này, Cao Mệnh không hề chiêu hồn, cũng không lặp lại hành vi của người chết. Dường như hắn đang bị động kéo vào một trò chơi khác vậy.
Tần suất chớp tắt của đèn điện cứ nhanh dần, để rồi cuối cùng đột ngột tắt ngấm!
Một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc quấn chặt cả trái tim, Cao Mệnh hít một hơi thật sâu, đang định nhắc nhở các nhân viên trong studio chú ý an toàn thì bất ngờ nhìn thấy Ngụy Đại Hữu khoác túi xách nhảy lên bàn.
“Mọi người đừng hoảng sợ!” Ngụy Đại Hữu mở ba lô ra: “Tôi có mang theo đèn khẩn cấp đây!”
Nhấn nút mở, ánh sáng lập tức bùng lên trong tay Ngụy Đại Hữu.
“Các anh chị em! Nói thật, vì đã từng nghĩ là mình khó có thể trang trải cuộc sống nhờ vào nghề làm game nữa, nên tôi có đi làm thêm ở chợ đêm. Chiếc đèn này là do tôi mua để bày quầy bán hàng đấy.” Ngụy Đại Hữu đặt chiếc đèn lên trên một chồng sách: “Studio của chúng ta xếp chót bảng trong Motu Technology suốt 7 tháng nay. Không ai lạc quan về dòng game kinh dị cả, trong khi tôi lại là người kiêm nhiệm lập kế hoạch, thế nên bị cả lãnh đạo và game thủ sỉ vả cả nửa năm nay. Thành thật mà nói, tôi cũng thầm ức chế lắm.”
Nguỵ Đại Hữu dần tăng cao âm điệu: “Tôi biết, trước đây chúng ta rất khó khăn, nhưng bây giờ chúng ta đã có cơ hội rồi! Sau khi kết hợp trò chơi tình yêu này với yếu tố kinh dị, số lượt download bản demo này còn cao hơn cả phiên bản game chính thức của trò chơi trước đó thuộc sở hữu của Studio mình. Studio Ánh Đèn Đêm của chúng ta có thể chuẩn bị chuyển mình, lật ngược thế cờ được rồi!”
Một số nhân viên đang làm việc ngoài giờ khác cũng vô cùng xúc động với những gì mà Nguỵ Đại Hữu vừa nói. Lập trình viên Lý Giải và chuyên viên marketing Trương Vọng thậm chí còn đứng hẳn lên. Bọn họ đều là nhân viên kỳ cựu của Ánh Đèn Đêm, rất có tình cảm với nơi này.
“Tôi biết mọi người đều mệt mỏi, nhưng những ngày này thật sự rất khó khăn. Chúng ta phải tận dụng độ phổ biến của con game này để xuất xưởng thành phẩm càng sớm càng tốt! Chúng ta sẽ mang đến một lời giải thích xứng đáng cho người chơi, cho khách hàng, và cả bản thân chúng ta!” Ngụy Đại Hữu rất nhiệt tình nói: “Tôi đi kho điện xem thử nhé; mọi người cứ tiếp tục làm việc của mình!”
Thấy Ngụy Đại Hữu ra ngoài mà không mang theo điện thoại di động, tay không tấc sắt, Cao Mệnh vội vàng ngăn cản: “Đại Hữu, nghe tôi một lời.”
“Tôi biết anh muốn nói gì.” Ngụy Đại Hữu nắm tay Cao Mệnh rất chặt: “Người anh em, lần này chúng tôi sẽ không để anh thất vọng, nhất định sẽ xây dựng nên một con game hoàn hảo dựa theo bản thiết kế của anh!”
“Không phải...”
“Nếu cứ khách sáo vậy thì tôi giận đấy!” Đại Hữu buông tay Cao Mệnh ra, nhưng điện thoại di động của hắn lại rung lên vào lúc này. Không chỉ mỗi hắn, tất cả những người khác trong văn phòng của Ánh Đèn Đêm cũng đều nhìn vào điện thoại.
Trượt màn hình, dường như mọi người đều nhận được một SMS mới.
[Trong số mọi người, có một kẻ bị quỷ ám vào người.]
[Chỉ khi giết đi kẻ bị quỷ nhập, mọi người mới có thể rời khỏi đây.]
[Chú ý! Phạm vi hoạt động của mọi người chỉ vẻn vẹn tại tầng 10, 11, 12 và 13. Sau một tiếng nữa, quỷ sẽ thức tỉnh, bắt đầu giết người. Người bị quỷ giết cũng sẽ thành quỷ.]
SMS rất ngắn gọn, chỉ có ba câu. Các nhân viên của Studio Ánh Đèn Đêm cũng không quan tâm cho lắm. Bọn họ chuyên về dòng game kinh dị, thế nên mỗi lần phát hành trò chơi mới thì đều nhận được lượng tin nhắn từ các game thủ nhiều hơn thế này gấp 10 lần.
“Tại sao trò chơi này lại trở thành hiện thực rồi?” Cao Mệnh nhận ra được ngay. Vài năm trước, một khách hàng cảm thấy công việc quá nhàm chán, muốn tìm chút hứng thú, thế nên bọn họ đã thiết kế trò chơi Office Escape này cho anh ta.
Cần phải qua màn trò chơi này trong vòng một tiếng đồng hồ. Càng về sau, quỷ càng nhiều. Hơn nữa, nếu muốn qua cửa, game thủ phải giết đúng ngay người bị quỷ ám. Nói cách khác, phải giết chết một người.
Cao Mệnh chạy ra ngoài, đuổi theo Ngụy Đại Hữu, nhưng ngay lúc này thì cửa thang máy cũng đã đóng lại.
“Đại Hữu!” Cao Mệnh nhấn vào nút thang máy, để rồi đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một luồng hơi thở thổi tới.
“Trò đùa này nhảm nhí quá, chẳng lẽ anh tin là thật?” Giọng nói của Hạ Dương đột nhiên vang lên bên cạnh Cao Mệnh, khiến hắn giật mình.
“Sao anh đi đứng kiểu gì mà chẳng có tiếng động thế?” Mượn ánh sáng từ phòng làm việc, Cao Mệnh cẩn thận quan sát Hạ Dương.
“Chẳng lẽ anh nghĩ tôi là quỷ?” Hạ Dương cười nói.
“Thầy Hạ à, nếu trò chơi này thành hiện thực thì anh nghĩ sao?” Cao Mệnh ngập ngừng hỏi.
“Tự sát thôi. Tôi không dám giết người, vì sợ đau.”
“Nhưng tự sát cũng đại biểu việc anh tự giết mình, chẳng khác gì hai tay cũng tự nhuốm máu.” Cao Mệnh còn chưa nói xong, một cửa thang máy khác của toàn nhà đột nhiên dừng lại ngay tầng 13, trụ sở làm việc của Ánh Đèn Đêm.
Cửa thang máy màu xám bạc từ từ mở ra. Chàng trai shipper Tiêu Mặc và quản lý Mã của Studio Độc Giác chạy ra khỏi thang máy với vẻ mặt vô cùng sợ hãi, dốc sức liều mạng tránh xa lẫn nhau.
Ngoại trừ hai người này ra, bên trong thang máy còn có một thi thể nam bị rách khóe mắt, hai tay ôm chặt túi laptop.
“Nó là quỷ! Quỷ giết người!” Tiêu Mặc hét thất thanh, tựa như bị điên vậy.
“Nó mới là quỷ! Quỷ ám nó rồi!” Quản lý Mã giữ khoảng cách với Tiêu Mặc, thét to về phía Cao Mệnh.
“Thì ra đàn ông cũng có thể thét to chói tai như vậy.” Hạ Dương bịt tai lại, híp mắt dò xét hai người trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Toang rồi, xem ra SMS kia nói thật rồi.”
Chẳng rõ Hạ Dương là kẻ vô tư, hay vì một nguyên nhân nào khác, mà tựa như anh ta đã từng trải qua trò chơi tương tự thế này. Không những không sợ hãi, mà anh ta còn cười mỉm.
Đi xuyên qua khoảng trống giữa quản lý Mã và Tiêu Mặc, Cao Mệnh bước đến cạnh thi thể kia.
Cởi mở cổ áo của xác chết ấy ra, hắn trông thấy những vết hoen tử thi rõ ràng: “Thời gian tử vong của nạn nhân ắt hẳn là cách đây 24 tiếng. Có lẽ hung thủ là người khác, không phải hai người trong thang máy này.”
“Không phải bọn họ, vậy tại sao bọn họ lại rảnh rỗi ở cùng thi thể trong thang máy như vậy?” Hạ Dương nhìn lướt qua điện thoại: “Có khi nào, quỷ ẩn nấp vào 1 trong 2 người bọn họ không?”
Cao Mệnh gật đầu: “Từ lúc bắt đầu, có lẽ con quỷ kia đã bám vào thi thể này. Nếu hai người bọn họ có chạm vào thi thể, vậy rất khả nghi. Tất nhiên, không thể loại trừ những tình huống khác. Có lẽ lệ quỷ cố ý khiến chúng ta tập trung mục tiêu vào bọn họ, biến bọn họ thành tế phẩm cho người khác."
“Con quỷ này khá xảo quyệt đấy!”
“Designer của trò chơi này hiểu rất rõ tâm lý con người. Nó cô lập hai người này, gây ra mối xung đột giữa sự an toàn của cả nhóm và cá nhân. Khi con người ta bị ép đến mức không còn lựa chọn nào khác, chắc chắn sẽ có người ra tay với hai người bọn họ. Nói không chừng, còn khiến hai người bọn họ tương tàn lẫn nhau.” Lúc trước, Cao Mệnh không thiết kế trò này phức tạp đến vậy. Nhưng về sau trong game, Nguỵ Đại Hữu đã hoàn thiện nó theo yêu cầu của khách hàng: “Nhân tính là một thứ rất yếu đuối. Một khi bước ra bước đầu tiên, giới hạn thấp nhất sẽ liên tục bị chọc thủng, mãi cho đến khi hoàn toàn mất đi nhân tính.”
“Có một vài công ty hèn hạ cũng hay bóc lột nhân viên theo cách này đấy.” Hạ Dương rất lạc quan: “Dù thế nào đi nữa, con quỷ kia chắc chắn sẽ không xuất hiện bên trong Studio của chúng ta đâu. Ai nấy đều đang tăng ca, đâu có ai đi xuống mấy tầng khác.”
“Chúng ta tạm thời được an toàn, nhưng theo SMS thì con quỷ ấy sẽ thức tỉnh và bắt đầu giết người trong một giờ nữa. Đến lúc đó, có lẽ chúng ta sẽ chẳng thể tin ai được nữa.”
“Đúng vậy, thế nên bắt buộc phải tìm ra được người bị quỷ ám trong vòng 1 giờ.”
Tiêu Mặc và quản lý Mã còn đang tranh cãi. Bọn họ đang đổ tội nhau là ma quỷ, ai nấy đều sắp phát điên lên cả rồi.
“Hai người tạm thời đừng tranh cãi nữa, từ từ nói chuyện đã.” Hạ Dương biểu lộ một vẻ bình tĩnh hoàn toàn khác với bình thường.
“Tôi ship đồ uống xong thì đi xuống lầu, thế là gặp thi thể này trong thang máy! Lúc đầu, quỷ bám vào thi thể đó. Nó kể tôi nghe rất nhiều chuyện, mà mỗi lần nó nói một câu thì thang máy sẽ bị một tầng bóng tối bao trùm!” Tiêu Mặc lau nước mắt: “Sau đó, chúng tôi gặp quản lý Mã vào thang máy. Xác chết kia có thù oán với quản lý Mã. Nó vẫn luôn chờ đợi quản lý Mã. Đến khi quản lý Mã vào tới, nó đã bóp cổ chết ông ấy, sau đó chui vào cơ thể của ông ấy luôn!”
“Nói lời nhảm nhí! Thằng này đang nói xạo! Nó mới là quỷ!” Quản lý Mã cởi cổ áo của mình ra: “Nhìn xem đi! Trên cổ tôi chẳng có dấu vết nào cả. Lúc đó, tôi đang đứng gọi điện thoại ngay bãi đậu xe dưới tầng hầm thì chợt nghe thấy bên trong thang máy có âm thanh kỳ quái, thế nên bước đến kiểm tra. Ai ngờ đâu, cửa thang máy vừa mở thì thằng nhóc này đã lôi tôi đi vào. Thằng shipper này bảo rằng, có người muốn giết nó! Nhưng trong thang máy ngoại trừ nó ra, thì chỉ có xác chết này!”