Với tất cả mọi người đã từng tiếp xúc với Vãn Thu, ấn tượng đầu tiên đều sẽ cảm thấy Vãn Thu là một tên ngốc nhìn đẹp trai.
Nhưng trên thực tế, Vãn Thu không những không ngốc, mà còn thông minh hơn hầu hết mọi người.
Cậu ấy chỉ là bởi vì cảnh ngộ quá bi thảm thời thơ ấu, nên mới hoàn toàn khép kín bản thân lại.
Trong trò chơi, Vãn Thu được một tên sát nhân biến thái nhận nuôi, đối phương đã lợi dụng đủ loại thủ đoạn tàn khốc để giải phóng ra một con quái vật vặn vẹo và đáng sợ.
Nhưng bây giờ Cao Mệnh quyết định thay đổi cái kết này; hắn muốn đích thân viết lại cuộc đời của Vãn Thu.
“Thế giới bóng tối đã viết cuộc đời của Vãn Thu theo như kịch bản có sẵn. Nếu muốn sửa lại vận mệnh của cậu ta, e rằng phải đi theo con đường giống như Tuyên Văn, không ngừng chiến đấu chống lại thế giới bóng tối.”
Cao Mệnh quay đầu lại liếc nhìn Vãn Thu. Cậu học sinh trung học gầy gò này đang bám hai tay vào cửa sổ xe, ngây ngô nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, như thể đang tìm kiếm ngôi nhà của chính mình trong một thành phố thịnh vượng và xa lạ.
Chúc Miểu Miểu đang lái xe cũng nhìn thấy cảnh tượng này qua gương chiếu hậu. Cô có tấm lòng lương thiện, nên đã đồng ý đưa Vãn Thu về Sở. Thật ra cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu Sở điều tra không thể cưu mang Vãn Thu, vậy sẽ để Vãn Thu ở nhà của mình trước, còn cô ở phòng trực ban của Sở điều tra cũng được.
Khi mặt trời dần lặn, Cao Mệnh lấy thông tin do Cục điều tra cung cấp chạy thêm vài nơi, nhưng không gặp thêm tội phạm nào khác.
Bởi vì buổi chiều còn phải dẫn dắt người mới, nên Cao Mệnh cũng không lưu lại quá lâu trong khu vực thành thị. Hắn và Chúc Miểu Miểu đã trở về Sở điều tra Lệ Sơn trước khi trời tối.
“Tôi không có bất kì kinh nghiệm nào trong việc dẫn dắt người mới, lát nữa cô hãy nói rõ hơn một chút nhé.” Cao Mệnh đẩy chuyện này cho Chúc Miểu Miểu.
“Đừng mà, chính tôi vẫn còn là một người mới đây này!” Chúc Miểu Miểu ngay cả vòng đen cũng không có, có chút lo lắng: “Hay là chờ tổ trưởng Bạch quay về rồi tính.”
“Cũng được.”
Sau khi đi vào văn phòng của tổ điều tra số 1, hai người mới phát hiện ra rằng những lo lắng của bọn họ là hoàn toàn không cần thiết.
Không có một người mới nào, chỉ có nhân viên hậu cần của Sở điều tra mang chút ngượng ngùng đang chờ bọn họ.
“Người mới đâu?” Cao Mệnh bảo Vãn Thu tìm một chỗ trống ngồi xuống, còn mình đi đến trước mặt nhân viên hậu cần.
“Không biết là ai đã tiết lộ tin tức, nói rằng tỷ lệ tử vong của tổ điều tra số 1 chúng ta là 80%, tỷ lệ tử vong của người mới đạt 100%.” Nhân viên có chút xấu hổ đưa tài liệu trong tay ra.
“Ăn nói vớ vẩn.” Cao Mệnh chỉ vào Chúc Miểu Miểu: “Đây không phải vẫn còn một người sống sao? Hơn nữa, những điều tra viên khác cũng chỉ là bị lạc trong sự kiện bất thường, chứ đã chết đâu.”
“Hiện tại quả thực không có người mới nào chịu đến tổ điều tra số 1 của chúng ta.” Nhân viên cười khổ đưa tài liệu trong tay ra: “Hai thành viên ban đầu dự định gia nhập tổ số 1 cũng đã tạm thời thay đổi ý định, lần lượt gia nhập tổ điều tra số 2 và số 3 rồi. Bởi vì tính chất đặc thù của việc điều tra các sự kiện bất thường, Cục điều tra chúng ta cũng không thể ép buộc mọi người thay đổi lựa chọn của họ.
“Anh đợi tổ trưởng Bạch trở về, rồi báo cáo cho anh ấy đi.” Cao Mệnh ngược lại cảm thấy cũng chẳng sao, không cần dẫn dắt người mới, lại bớt được một chuyện.
“Vậy mọi người ai ký vào đây một cái trước? Xác nhận một chút?” Cao Mệnh giả vờ không nghe thấy, ngồi xuống bên cạnh Vãn Thu, Chúc Miểu Miểu cúi đầu chăm chú lau rìu cứu hỏa, trông như một sát thủ vô cảm vậy.
Khẽ thở dài, nhân viên hậu cần không còn cách nào khác, chỉ đành đi hỏi ý kiến sở trưởng Trần Vân Thiên.
Thông qua cuộc trò chuyện đơn giản ngắn gọn, Cao Mệnh đã có sự hiểu biết đại khái về trạng thái của Vãn Thu. Đứa trẻ này đã hoàn toàn khép kín mình lại, nếu muốn giải phóng tiềm lực kinh người và năng lực đặc biệt của cậu, vậy cần phải phá vỡ cơ chế tự vệ của bộ não cậu.
Kẻ sát nhân biến thái trong trò chơi là thông qua tra tấn giày vò và áp bức, Cao Mệnh chuẩn bị sẽ thử các phương pháp khác.
“Nếu thật sự không được, cậu cứ làm một người bình thường thôi, như vậy cũng khá tốt.” Với tư cách là một nhà thiết kế trò chơi, không ai hiểu rõ sự đáng thương của Vãn Thu hơn Cao Mệnh.
Khi màn đêm buông xuống, Cao Mệnh lấy điện thoại di động ra gọi video cho Ngụy Đại Hữu, bên trong studio Ánh Đèn Đêm đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều khí thế ngất trời tăng ca.
“Đại Hữu, không có chuyện gì xảy ra trong studio chứ?” Thông qua video trong điện thoại di động, Cao Mệnh cẩn thận kiểm tra studio, mọi người hoàn toàn không nhận ra có một “tử thần” đang ẩn nấp xung quanh mình.
“Tiến độ trò chơi của chúng ta đang rất gấp rút! Hôm nay, nhà đầu tư giám đốc Triệu cũng đã đến ‘thị sát’, mặc dù trên mạng có rất nhiều người nói anh ta là một người coi tiền như rác, nhưng chỉ có người của chúng ta mới biết giám đốc Triệu có ‘con mắt tinh tường’ đến như thế nào!” Ngụy Đại Hữu rất vui, anh ta đã tìm lại được niềm vui làm game, mặt tươi như hoa tán gẫu với Cao Mệnh, hoàn toàn không phát hiện ra Tuyên Văn đang lẳng lặng đứng sau lưng mình.
Biểu cảm của Cao Mệnh cũng trở nên có chút mất tự nhiên: “Chào buổi tối, Tuyên Văn, công việc có suôn sẻ không?”
Cúi người xuống nhìn màn hình điện thoại di động, Tuyên Văn nhướng mày lên: “Ôi chao, hai người lại còn gọi video call nữa?”
“Đại Hữu, anh đưa điện thoại cho Tuyên Văn, tôi muốn hỏi cô ấy một số chuyện.” Cao Mệnh ho khan một tiếng.
“Tôi hiểu.” Đại Hữu đặt điện thoại di động xuống, rồi đi thẳng ra ngoài bắt mèo chơi.
“Cô cảm thấy khá hơn chưa?” Cao Mệnh nhìn Tuyên Văn đang cầm điện thoại di động lên. Trong số tất cả tội phạm trò chơi, tình huống của Tuyên Văn là đặc biệt nhất, bởi vì đêm đó cô cũng tiến vào đường hầm.
“Bây giờ em đã có thể thích ứng với những âm thanh trong đầu, cũng có thể nếm trải cảm xúc rồi.” Tận sau trong ánh mắt của Tuyên Văn lóe lên những khuôn mặt người nứt vỡ: “Em có linh cảm rằng, chờ sau khi em có được một trăm nghìn cảm xúc khác nhau, mọi thứ sẽ có sự thay đổi về chất.”
“Vậy thì cũng sắp rồi.”
“Một trăm nghìn chỉ là khởi đầu, bất luận thế nào em cũng sẽ tiếp tục làm trò chơi của chúng ta, bất kể phải trả một cái giá lớn đến bao nhiêu, em cũng phải để càng nhiều người nhìn thấy nó hơn!” Giọng nói của Tuyên Văn rất dịu dàng, nhưng ánh mắt thì lại rất đáng sợ: “Nếu như người dân của toàn thành phố đều biết đến câu chuyện của chúng ta, vậy chúng ta có phải sẽ thoát khỏi cái chết theo nghĩa vật lý, mãi mãi sống trong trái tim của bọn họ không?” “
“Cô có thể thử xem, nhưng hãy cẩn thận với những người chơi game khác. Khi số lượng sự kiện bất thường tăng lên, chắc chắn sẽ có những người khác cũng nhận được di ảnh. Nếu như bọn họ chơi trò chơi đó, chắc sẽ biết đến sự tồn tại của cô. Đến lúc đó, cô ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, nói không chừng có thể sẽ nhắm mục tiêu vào cô.” Cao Mệnh và Tuyên Văn bây giờ là quan hệ hợp tác; hắn cũng không muốn Tuyên Văn gặp phải nguy hiểm.
“Yên tâm.” Trên mặt Tuyên Văn nở nụ cười, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp: “Trải qua hai ngày ở cùng nhau, em phát hiện studio Ánh Đèn Đêm rất thú vị. Nếu như những người chơi kia dám đến đây, bọn họ rất có thể sẽ không cách nào rời đi được nữa.”
Studio Ánh Đèn Đêm ngoại trừ Tuyên Văn và vị “tử thần” giết người không chớp mắt kia, dường như vẫn còn che giấu điều gì đó nữa.
Tuyên Văn đang trong văn phòng nên không nói rõ ràng, xem ra là không tiện.
Ngụy Đại Hữu đã bắt được Phát Tài, cũng quay lại vào đúng lúc này. Ngay khi nhìn thấy Cao Mệnh trên màn hình, con mèo béo kia trực tiếp giãy ra khỏi tay Ngụy Đại Hữu, chồm đến; bàn chân nhỏ bé cào vào màn hình, như thể muốn chui vào trong để đi tìm Cao Mệnh.
“Cậu xem Phát Tài thích cậu đến mức nào.” Ngụy Đại Hữu nắm lấy chân sau của Phát Tài, kéo nó sang một bên.
Phát Tài gào thét thảm thiết về phía Cao Mệnh, như đang hét -- Cao Mệnh, anh đưa tôi đi đi!
Thông qua phản ứng ngày càng bất thường của Phát Tài, Cao Mệnh cũng cảm thấy Tuyên Văn chắc là đã thật sự phát hiện ra một số chuyện nào đó.
Trong tiếng kêu meo meo của Phát Tài, Cao Mệnh cúp điện thoại. Hắn không trở thành hiệp sĩ đi cứu meo meo, chỉ đang suy nghĩ đến một vấn đề: “Phương án thiết kế trò chơi trước đây của mình đều được lưu trữ ở Ánh Đèn Đêm, liệu có phải một số trò chơi đã dị biến ở đó rồi không?”
Hắn đang chú tâm suy nghĩ, thì văn phòng tổ số 1 vang lên tiếng gõ cửa; hai điều tra viên một nam một nữ đeo vòng đen bước vào bên trong.
“Chỉ có hai người ở đây à?” Giọng điệu của người đàn ông có chút mất kiên nhẫn, anh ta có một khuôn mặt ngựa tiêu chuẩn, tính tình rất tệ: “Tôi là Mã Liêm, tổ trưởng của tổ điều tra số 2, vị này là Trần Băng, tổ trưởng của tổ điều tra số 3. Sở trưởng xem xét đến việc cốt cán của tổ số 1 đã bị thuyên chuyển, người mới thì đều đã biến mất, vì vậy công việc tuần đêm tối nay của mọi người sẽ do hai tổ điều tra chúng tôi tiếp nhận, hai người đi theo chúng tôi để hỗ trợ là được. “
Chu Miểu Miểu rất tự giác đứng dậy đồng ý, nhưng Cao Mệnh lại lắc lắc đầu: “Tối nay tôi phải canh giữ ở tòa nhà số 4 phố Dân Lung, sự kiện bất thường ở đó vẫn chưa được giải quyết triệt để, tuyệt đối không thể để sợ hãi lan truyền.”
Mã Liêm không ngờ Cao Mệnh lại từ chối, anh ta lạnh lùng, từng chữ một nói thẳng mặt Cao Mệnh: “Tôi không phải là đang thảo luận với cậu.”
Đứng lên, Cao Mệnh nhìn chằm chằm Mã Liên: “Chẳng lẽ tôi là đang thảo luận với anh sao?”