Phòng 2507 về cơ bản vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu. Mọi thứ thuộc về anh Triệu đều được bảo tồn, tủ, sofa, bàn trà, tất cả đồ đạc mà người đã khuất từng dùng khi còn sống đều ở trong phòng.
Anh Triệu khi còn sống là một người cực kỳ tiết kiệm, trang trí cũng vô cùng đơn giản, trong phòng có cảm giác vắng vẻ, toát ra một sự lạnh lẽo khó tả.
Những hạt mưa đập vào kính cửa sổ, bầu trời âm u; lúc này mới khoảng hơn 6 giờ chiều, nhưng trong phòng đã rất tối.
Tuyên Văn không bật đèn, cô đi thẳng ra ban công, nhìn xuống sân, nhìn xuống cơn mưa lớn này.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, cuối cùng Cao Mệnh cũng bước vào phòng 2507. Ánh mắt của hắn nhanh chóng bị thu hút bởi bức tường phòng khách. Ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách có treo một khung ảnh khổng lồ bọc vải đen.
“Muốn biết đó là cái gì không?” Tuyên Văn không quay đầu lại, nhưng cô biết rõ hoạt động tâm lý của Cao Mệnh: “Anh có thể tháo tấm vải đen ra xem.”
Cao Mệnh nắm lấy một góc tấm vải đen rồi nhẹ nhàng kéo ra. Khi tấm vải đen trượt xuống, một tấm ảnh cưới đen trắng thật lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Trong ảnh, Cao Mệnh và Tuyên Văn nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng trong ảnh cưới chỉ có bản thân Cao Mệnh có màu sắc, Tuyên Văn xinh đẹp rung động lòng người cùng chiếc váy cưới khoa trương trên người cô đều là màu đen trắng.
“Lại một tấm di ảnh nữa ư?” Cao Mệnh không nhớ mình đã chụp ảnh cưới với Tuyên Văn khi nào, hơn nữa còn là bức ảnh khiến người ta không rét mà run.
“Bây giờ anh đã nhớ ra gì chưa?” Tuyên Văn xoay người lại. Nụ cười trên mặt vô cùng ấm áp, biểu cảm cũng rất dịu dàng, nhưng khí tức toát ra từ cơ thể lại cực kỳ dị thường, sâu trong đôi mắt xinh đẹp kia có ẩn giấu bí mật.
“Vào đêm lễ Vu Lan, trong đường hầm đã xảy ra chuyện gì?” Từ đầu đến cuối Cao Mệnh đều không dám cách cửa phòng quá xa; hắn có thể sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
“Anh đã đi một chiếc xe vốn không nên đi, đến một nơi vốn không nên đến.” Tuyên Văn nhìn Cao Mệnh với ánh mắt đầy yêu thương bệnh hoạn, điều này khiến Cao Mệnh có cảm giác vừa sợ hãi vừa quen thuộc: “Anh đã quên những gì xảy ra trong đường hầm, đó là do cơ thể của anh đang tự bảo vệ mình. Bởi vì trong tiềm thức anh cho rằng mình không thể chấp nhận sự thật kinh khủng kia, cho nên anh mới quên nó đi một cách có chọn lọc.”
“Vậy tại sao cô biết những gì xảy ra trong đường hầm? Đáng lẽ cô phải xuất hiện vì trò chơi của tôi. Xét về mặt thời gian, cô không có lý do gì để biết những chuyện đã xảy ra với tôi trong đường hầm.” Cao Mệnh lui về phía cửa.
“Bởi vì đêm đó chính em đã đưa anh về nhà.” Tuyên Văn lại tiến thêm một bước: “Anh còn nhớ phần thiết kế về option của em trong trò chơi [Gửi tình yêu cuối cùng sẽ chết của chúng ta] hay không? Em luôn có thể biết anh đang ở đâu, và điều em yêu thích nhất là nhìn thấy anh. Khả năng quan tâm thái quá và yêu đương không thể khống chế này khiến em vừa tỉnh dậy là đã đi tìm anh rồi.”
Chỉ nghe Tuyên Văn nói, Cao Mệnh đã cảm thấy rất đáng sợ. Trước đây hắn chưa từng chơi trò chơi tình yêu, cũng không biết trò chơi tình yêu lại có thể đáng sợ như vậy.
“Cô đã nhìn thấy cái gì?”
“Trên vách đường hầm có khảm một thi thể với với vẻ ngoài gớm ghiếc đau đớn. Lúc em đến, anh đang nói chuyện cùng cái gì đó, từng bước đi vào sâu trong đường hầm, em đã phải đưa anh ra ngoài.” Không biết những gì Tuyên Văn nói là thật hay giả, nhưng khi nói những chuyện này, trong mắt cô hiện lên một tia sợ hãi.
“Nếu như chỉ nhìn thấy thi thể trên vách tường, tôi sẽ không bị dọa đến mất trí nhớ, nhưng tôi nghe thấy một số thanh âm.” Cao Mệnh cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ được bất cứ điều gì: “Cô có nhớ giọng nói đó nói những gì không?”
“Mọi thứ đang vượt quá tầm kiểm soát, lệ quỷ hoành hành, những thứ kì lạ xuất hiện thường xuyên và ác ý trong lòng mọi người sẽ lật đổ thành phố. Những trò chơi mà anh đã từng làm dựa trên các vụ án mạng và truyện ma đô thị có thể trở thành hiện thực. Chúng sẽ chui ra từ những ký ức thối rữa, cách để làm suy yếu oán khí của chúng là để cho nhiều người hơn chơi trò chơi do anh thiết kế. Anh có thể chọn dẫn dắt họ qua cửa, hoặc có thể chọn hy sinh họ để nuôi quái vật. Sự lựa chọn khác nhau sẽ phải trả một mức giá khác nhau, cũng sẽ có thu hoạch khác nhau.” Dừng lại một lát, Tuyên Văn lại tiếp tục nói: “Thanh âm kia nói rằng đáng lẽ anh phải chết, nhưng nó lại cho anh một cơ hội sống, có lẽ các người đã đạt được một thỏa thuận nào đó.”
“Đáng lẽ tôi phải chết...” Cao Mệnh suy nghĩ về ý nghĩa thâm sâu của câu nói này: “Chẳng lẽ tôi đã trải qua cái chết trong đường hầm? Khi cô đi ngang qua thì tôi đã được cứu sống? Điều này hoàn toàn không bình thường!”
“Nếu anh không tin những gì em nói, hoặc cảm thấy em đang lừa dối anh, anh có thể đi tìm những hành khách khác trên xe buýt đêm hôm đó để xác minh.” Tuyên Văn ngồi xuống sofa: “Trong quá trình đưa anh ra khỏi đường hầm, em có thấy những người sống khác.”
“Có hành khách còn sống ư?”
“Ừm, lúc ấy vội quá nên em không thấy rõ mặt bọn họ, nếu không nhất định em sẽ nghĩ cách nhốt bọn họ lại để tra ra chân tướng.” Tuyên Văn thay dép lê; bằng giọng điệu bình thản nhất, cô nói ra những lời đáng sợ nhất.
Sau khi nhận được một phần thông tin thì trời đã tối, Cao Mệnh lại lùi về phía sau thêm một bước.
“Bản thân thỏa mãn rồi thì vội vàng đi à?” Tuyên Văn cười tủm tỉm nhìn Cao Mệnh: “Chắc là anh không nhớ mình đã hứa hẹn với em những gì trong đường hầm phải không?”
“Không thể nhớ được.”
“Không sao, sau này anh có thể từ từ suy nghĩ.” Tuyên Văn lấy ra một tấm ảnh đen trắng từ lớp quần áo trên người: “Khi em mở mắt ra và tỉnh lại trong hiện thực, bức ảnh đen trắng này đã xuất hiện bên cạnh em. Trong ba ngày qua, khi em giải quyết các nữ chính khác trong trò chơi tình yêu, chiếc váy cưới trong ảnh dường như đã xuất hiện một số thay đổi.”
Tuyên Văn so sánh bức ảnh màu đen trắng trong tay với ảnh cưới khổng lồ treo trên tường. Có thể thấy rõ, chiếc váy cưới trong bức ảnh trên tay cô đã bắt đầu dần dần xuất hiện màu sắc.
“Những người bạn gái khác trong trò chơi tình yêu cũng xuất hiện dưới một sự ảnh hưởng không xác định nào đó. Nói đúng ra thì họ vốn là người chết, nhưng vấn đề là...” Tuyên Văn đưa di ảnh đến gần, đôi mắt cô rực lửa điên cuồng: “Di ảnh tượng trưng cho ký ức của người chết để lại trong hiện thực, khi những bức ảnh đen trắng biến thành có màu sắc, phải chăng thế có nghĩa là người chết sống lại không? Việc giết những người chết khác dường như giải phóng em khỏi một số loại ràng buộc nào đó.”
“Đó là lý do tại sao cô có thể tự do đi lại trong thành phố? Không khác gì người bình thường ư?” Nghe Tuyên Văn nhẹ nhàng nói mình đã giết chết hết những người bạn gái khác, trán Cao Mệnh toát ra mồ hôi lạnh. Thời gian ba ngày, tám người bạn gái, quá cuồng loạn!
Nữ phụ bên lề không được yêu thích nhất trong trò chơi tình yêu, đối tượng bị bỏ rơi với tính cách vặn vẹo bệnh hoạn, nhưng sau khi trò chơi trở thành hiện thực, thông qua phán đoán rõ ràng chính xác cùng hành động điên cuồng quyết đoán, cô đã trở thành “người” hiểu rõ “hiện trạng” hơn cả đương sự Cao Mệnh này.
Sự xuất hiện của Tuyên Văn cũng mở ra suy nghĩ cho Cao Mệnh. Trong những trò chơi kinh dị đó, không chỉ có quái vật và lệ quỷ nguy hiểm, mà còn những “tên điên” có tiềm lực to lớn.
“Em chỉ muốn trở thành người giống như anh.” Tốc độ nói của Tuyên Văn bắt đầu nhanh hơn, trạng thái cũng càng ngày càng bất thường. Cô tiết lộ mục đích thực sự của mình khi tìm thấy Cao Mệnh: “Sau nhiều lần thử nghiệm, em phát hiện, trò chơi có một quá trình để biến thành hiện thực. Càng đáng sợ và nguy hiểm, tốc độ dung hợp của nó với thành phố này càng chậm và sẽ xuất hiện nhiều loại điềm xấu và cảnh báo hơn. Muốn kích hoạt những câu chuyện ma quái trước khi nó được hình thành hoàn chỉnh, cần phải thỏa mãn ba điều kiện, đó là ngôi nhà quỷ ám có người vừa chết, di ảnh đến từ thế giới kia và cuối cùng là chính anh.”
Đứng ở giữa căn nhà quỷ ám 2507, Cao Mệnh đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Tuyên Văn. Cô muốn “săn lùng” những câu chuyện kinh dị trong trò chơi, ăn thịt những con quỷ trong đó trước khi chúng trưởng thành hoàn toàn!
“Nhà quỷ ám là địa điểm trò chơi, di ảnh tương đương với một tấm vé vào trò chơi, còn anh chính là lối đi.” Tuyên Văn dùng hai tay nắm lấy áo của Cao Mệnh: “Thanh âm kia yêu cầu anh dẫn nhiều người chơi vào trò chơi hơn, em cũng có thể được coi là một người chơi chứ?”
Với đôi mắt đỏ ngầu, Tuyên Văn mở túi xách mang theo bên mình, bên trong có 8 di ảnh trống rỗng không có chân dung.
“Em có rất nhiều vé.”
“Bình tĩnh, tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán của cô thôi.” Sau khi biết rõ mục đích thật sự của Tuyên Văn, Cao Mệnh không còn sợ hãi nữa. Hắn nhìn Tuyên Văn với khoảng cách gần trong gang tấc, khuôn mặt kia thật sự không có chút tì vết nào: “Nhưng mà tôi có thể giúp cô, và xác minh suy đoán của cô tại căn nhà quỷ ám 2507 vào đêm nay.”
Cao Mệnh là cố vấn tâm lý trong một nhà tù trọng tội, là bác sĩ khiêu vũ với những con dã thú bị nhốt trong lồng - hắn biết rõ cách hòa hợp với người nguy hiểm như thế nào.
Vừa lúc Cao Mệnh đáp ứng thì trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, sau đó chuông cửa vang lên.
Chờ sau khi Tuyên Văn dùng vải đen che ảnh cưới lại, Cao Mệnh mới mở cửa. Khảo sát viên mặt hủy dung kia xuất hiện ở hành lang tầng 5, anh ta thở hổn hển nói: “Căn phòng này rất nguy hiểm, các người phải nhanh chóng chuyển đi!”