“Đang họp lớp mọi người vui vẻ, các cậu đột nhiên nói cái gì vậy?” Tịch Sơn uống chút rượu, lúc này mặt rất đỏ. Vương Kiệt phớt lờ Tịch Sơn: “Điện thoại không liên lạc được, chúng ta thử xem có thể rời khỏi đây hay không.” Còn chưa bắt đầu chơi đã chuẩn bị rời đi, Vương Kiệt cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, nhưng đáng tiếc đã quá muộn. Mấy người đến trước cổng trường, cơn mưa xối xả trút xuống; bọn họ đi bộ suốt nửa tiếng nhưng cuối cùng vẫn trở lại cổng trường. “Bất kể đi đâu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.