Bà tám không đóng cửa, cứ nhìn chằm chằm Cao Mệnh cho đến khi bọn họ rời khỏi tầng 5 của tòa B.
“Không phải sự kiện bất thường xảy ra ở tòa A sao? Tại sao tất cả cư dân ở tòa B cũng đều biến thành quỷ hết vậy?” Sắc mặt của Chúc Miểu Miểu tái nhợt, cô gần như sợ chết khiếp khi nhìn thấy bà tám vừa nãy.
“Ban ngày chị mập vẫn còn bình thường, có lẽ chị ta đã bị quỷ giết hại sau khi chúng ta rời đi không lâu.” Cao Mệnh lắc lắc đầu: “Không thể nói là bị giết hại, chỉ có thể nói rằng chị ta cũng đã bị dị hóa trong bóng tối.”
Bùa hộ mệnh trong lòng bàn tay vẫn còn nguyên vẹn. Nếu bác Ngô không nói dối, vậy chứng tỏ chị mập và bà tám đều không phải là ác quỷ.
Cả hai không dám vào chung cư tòa A ngay, vì nơi đó là trung tâm của sự kiện bất thường. Bọn họ muốn điều tra khu vực ngoại vi trước.
Đi xuống cầu thang, Cao Mệnh nghe thấy tiếng bước chân cách đó vài bước. Nhìn kỹ lại, đó là một thanh niên với mái tóc nhuộm màu vàng và đeo khuyên tai đang đi lang thang trong hành lang.
Anh ta mặc một một set đồ hoàn toàn màu đen, đầu ngón tay đang rỉ máu, trong khi phần đầu thì cúi xuống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cao Mệnh không muốn gây thêm rắc rối, nhưng khi đi ngang qua người thanh niên kia, cổ tay của hắn lại bị kẻ này tóm lấy.
Khoảnh khắc đó, Cao Mệnh đã định ném xiềng xích ra rồi, nhưng người thanh niên không có động thái gì tiếp theo mà chỉ nhìn chằm chằm Cao Mệnh từ trên xuống dưới.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi thấy anh đeo một chiếc vòng tay màu đen, còn tưởng anh là người hiến sinh chạy thoát ra từ trong chợ quỷ.” Người thanh niên cười hắc hắc, buông tay ra.
“Người hiến sinh đeo vòng tay đen?” Vòng tay đen trong miệng người thanh niên có lẽ là ám chỉ đến chiếc vòng đen của Cục điều tra. Hiển nhiên, người thanh niên này đã từng gặp những điều tra viên khác.
“Bọn họ khác với chúng ta.” Tóc mái dài của người thanh niên bị gió thổi tung, lộ ra vết sẹo khủng khiếp trên trán và vết máu còn sót lại ở khóe miệng: “Bọn họ đã vi phạm cấm kỵ.”
“Vậy chúng tôi có cần tháo chiếc vòng tay màu đen này ra không? Để tránh cho người khác hiểu lầm?” Cao Mệnh thản nhiên nói.
“Không cần, khí tức trên người của kẻ vi phạm cấm kỵ khác với chúng ta.” Người thanh niên lật tay áo ra, trên cánh tay anh ta chi chít những chiếc vòng đen nhuốm máu: “Tôi chỉ đơn giản là thích sưu tầm những thứ này thôi.”
Người thanh niên bước lên trên tầng, dưới ánh đèn lồng đỏ rực bao trùm, nhưng anh ta lại không có bóng.
“Tổ trưởng, anh có nhớ cách đây 20 năm có một người thanh niên bị giết trên tầng 5 của tòa A trong khu chung cư Tứ Thủy không? Anh ta là thành viên của một băng nhóm nhỏ, bị chém chết ở hành lang vì tội trộm đồ của một tên đại ca nào đó.” Chúc Miểu Miểu cảm thấy sởn da gà: “Người chết tên là Quỷ Tử, hình như anh ta là người cùng một nhà với bà tám kia.”
“Xuống tầng 1 xem trước.”
Cao Mệnh bảo Chúc Miểu Miểu tháo vòng đen ra. ‘Tiên máu thịt’ không phải là trò chơi do hắn tạo ra, cho nên hắn phải cẩn thận hơn trước đây.
Tiền giấy vương vãi trên bậc thềm, chậu than đặt ở góc hành lang, mùi thơm thoang thoảng bay trong không khí, dường như mọi hộ gia đình trong khu chung cư đều cúng thần linh để bảo vệ nhà mình.
Tất cả các cửa sổ ở hành lang ở tầng một của tòa B đều đóng kín, dán bùa trên đó.
Nhân lai cách tằng chỉ, quỷ lại cách trọng sơn*, nhưng vấn đề là bên trong bên ngoài tòa nhà đều là quỷ, cũng không biết phải đề phòng ai? (*: câu thần chú đọc khi trừ quỷ, trọn câu thần chú này rất dài và là một câu chú có thật bên Trung…)
Ngọn lửa lập lòe, bập bùng bất định. Cao Mệnh nhìn sâu vào hành lang tầng 1, ở chỗ lối vào hành lang có người đang đốt giấy.
Hắn từ từ đến gần. Khi còn cách đối phương khoảng bốn năm mét, Cao Mệnh nhanh chóng dừng lại.
Kẻ đốt giấy là một người già, gầy như que củi, tứ chi như bốn cây gậy, da nhăn nheo bám vào xương.
Ông lão trông như thể gió thổi là sẽ ngã, nhưng sau lưng ông lại đang cõng một bé trai sơ sinh cực lớn.
Thằng bé có cái đầu của một người trưởng thành, không ngừng cắn vào vai ông lão, nếu hơi bất mãn một chút là sẽ dùng chân đấm đá vào người ông.
Một khi ông lão muốn đặt cậu xuống, cậu sẽ siết chặt cổ ông lão, đâm ngón tay vào cơ thể ông, tóm lấy xương của ông.
“Đừng đi về phía trước nữa.” Cửa bên cạnh Cao Mệnh không khóa. Khi hắn đi ngang qua, cánh cửa đó tự mình mở ra - trong nhà vọng ra giọng nói của một người đàn ông.
Cao Mệnh quay đầu lại, trông thấy căn nhà tối đen như mực.
Lấy bật lửa ra thắp sáng, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ. Trong căn hộ không quá lớn này có một ngôi mộ hoàng thổ, trên ngôi mộ có một người đàn ông trung niên phúc hậu ăn mặc giản dị đang ngồi.
Đôi giày của người đàn ông được chôn trong hoàng thổ, hai tay giấu sau tấm bia mộ.
Thấy Cao Mệnh dừng lại, người đàn ông trung niên lại nói tiếp: “Ông già đó tên là Chu Tế, là một người mệnh khổ, tuổi tác đã cao như vậy rồi vẫn còn phải nuôi con trai. Con trai ông ấy không những không đi làm việc, mà còn ép ông già giả vờ ốm đau để lừa gạt quỹ cứu trợ.”
“Loại người này đúng là ký sinh trùng.” Chúc Miểu Miểu nhìn chằm chằm ông lão phía xa xa. Cô không hiểu tại sao đã biến thành quỷ rồi còn vẫn vất vả như vậy.
“Tôi cũng sớm không thể nhìn nổi nữa rồi, hay là chúng ta hợp tác giúp ông ấy bỏ đứa bé sơ sinh kia xuống nhé?” Người đàn ông trung niên gợi ý: “Hai người chỉ cần lừa Chu Tế tới đây là được.”
“Cũng được.”
“Cậu hãy đóng cửa lại giúp tôi trước, đừng để ông ấy nghi ngờ.” Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Cao Mệnh như thể không suy nghĩ nhiều, đi thẳng tới cửa, nhưng khi tay hắn sắp chạm vào cửa, lại đột nhiên nhanh chóng thu lại.
Gần như cùng lúc Cao Mệnh rút tay lại, những cánh tay liền vươn ra từ khe cửa nhưng lại không tóm được gì.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên phúc hậu trên mộ hoàng thổ lập tức thay đổi. Không còn chút sắc máu hay hiền từ nào nữa, thân thể gã chìm vào trong ngôi mộ, những cánh tay từ khắp nhà chui ra.
“Bộp!”
Cánh cửa bị một cơn gió lạnh thổi bay đóng sầm lại, tất cả các cánh tay đều bị nhốt trong nhà.
“Hai đứa đến đây để xem nhà phải không?”
Giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên, Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu quay người lại, để rồi phát hiện một bà lão da mặt nhăn nheo không biết từ lúc nào đã đến gần, đứng ở ngay sau lưng bọn họ.
Năm ngón tay da gầy bọc xương cầm một lá bùa màu vàng, bà lão cắm lá bùa vào giữa cửa, những tiếng động dị thường trong nhà lập tức biến mất.
“Những căn nhà tốt trong tòa nhà này đều đã khóa chặt; những cánh cửa tùy tiện mở cửa cho cậu, chắc chắn là không có ý tốt.”
Sau khi dán bùa vàng xong, bà lão ho khan vài tiếng trong lúc lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, cuối cùng bèn ngẩng đầu lên: “Hai đứa đã thích căn nhà nào chưa?”
Trong mắt bà lão chỉ có tròng trắng, những nếp nhăn trên mặt dồn ép vào nhau như vảy rồng; dáng người bà không cao nhưng lại khiến Cao Mệnh cảm thấy rất áp lực, như thể trước mặt không phải là một bà lão gầy yếu, mà là một con thú dữ tợn vậy.
“Cháu phải xưng hô với bà thế nào ạ?”
“Bọn họ đều gọi tôi là bà đồng.” Bà cụ lắc lắc chìa khóa, đi về phía bên kia hành lang. Khi đi ngang qua chậu than trước cửa, bà liếc nhìn thằng nhóc sơ sinh trên lưng Chu Tế. Đứa bé lập tức buông cổ Chu Tế ra, bị dọa sợ đến mức khóc oe oe.
“Nếu còn khóc nữa, ta sẽ đưa ngươi vào trong từ đường.”
Chỉ một câu nói của bà đồng, bé trai kia lập tức ngậm miệng lại, cuộn tròn trên lưng Chu Tế.
Sau khi đi qua hành lang, bà đồng lấy chìa khóa, mở căn nhà cho thuê ở sâu nhất cuối tầng một ra.
Căn hộ này nằm gần nhà vệ sinh công cộng, là một trong những căn nhà có âm khí nặng nhất tòa nhà.
“Bà ơi, chúng cháu có thể vào xem nhà của bà được không?” Cao Mệnh có chút khẩn trương. Hắn phát hiện nơi bà đồng ở rất đặc biệt, trong nhà có đủ các loại tượng đất của quỷ thần, trên tường cũng dán đầy bùa chú ma quỷ.
“Nếu như hai đứa đến đây để xem nhà, vậy thì hãy đợi ta ở bên ngoài. Nếu hai đứa muốn tìm lại đường vào đây, vậy thì hãy vào nhà. Có một số chuyện không tiện nói ở bên ngoài.” Bà đồng lục lọi trong một đống lớn bùa chú để tìm thứ gì đó, Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu sau khi suy nghĩ một lúc thì bước vào trong nhà.
Sự kiện bất thường ở phố Tứ Thủy đã mất kiểm soát, trong Kinh dị dường như là một thế giới khác, hoang đường quỷ dị, khắp nơi đều ngập tràn hơi thở bất an.
“Bà ơi, tại sao người trong tòa nhà này đều kỳ quái như vậy?” Cao Mệnh đã từng thấy Triệu Hỉ biến thành quỷ, nhưng Triệu Hỉ trong Kinh dị vẫn còn duy trì được dáng vẻ sau khi chết.
“Chân hư nhất đại thực, chân thực nhất đại hư.” Bà đồng vái ba vái trước một quỷ thần nào đó: “Bình thường chưa chắc đã là thật, méo mó chưa chắc đã là giả, có lẽ những gì cậu thấy bây giờ mới là dáng vẻ thực sự của bọn họ.”
Thắp cây nến trắng, dâng ba nén nhang, bà đồng ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong nhà: “Hai người rất nhanh cũng sẽ thay đổi hình dáng thôi, giống như những người đã vào đây vậy. Hai đứa sẽ trở thành dáng vẻ chân thật nhất của mình. Đến lúc đó, hai đứa có muốn đi, cũng không thể đi được nữa.”