“Trên đời này có quá nhiều thứ còn đáng sợ hơn quỷ.” Cao Mệnh lấy ra mấy tờ tiền giấy nói: “Lát nữa chị có thể đưa chúng tôi về nhà chị được không?”
“Được thì được, nhưng nhà tôi hơi nhỏ một chút.” Người phụ nữ trung niên nhìn tiền rồi lại nhìn Nhan Hoa, có chút khó xử.
“Hai người ở lại quán ăn.” Cao Mệnh để Nhan Hoa và Chúc Miểu Miểu ở dưới tầng. Hắn thấy người phụ nữ trung niên gọi mì hoành thánh nhưng không ăn, bèn quay sang nói với người phục vụ: “Lên hai bát mì nữa cho bàn này.”
“Không cần, không cần.” Người phụ nữ trung niên liên tục xua tay: “Nhà chúng tôi không ăn mì hoành thánh, mì này là mang về cho người khác.”
Thấy thái độ kiên quyết của người phụ nữ trung niên, Cao Mệnh cũng không quá để ý nữa, chờ sau khi Tuyên Văn đến, bọn họ liền dẫn theo Vãn Thu cùng người phụ nữ trung niên rời đi.
“Mọi người cứ gọi tôi là chị mập là được, chung cư phố Tứ Thủy tổng cộng có bốn tòa ABCD, nhà tôi ở tòa B.” Người phụ nữ trung niên bế đứa con của mình, bắt đầu phàn nàn: “Bên trong chung cư có lối đi thông với nhau, trước đây không cần phải đi vòng đường xa như vậy, từ tòa A là có thể đi thẳng vào, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.”
“Tại sao?”
“Toàn bộ chung cư tòa A đều đã bị phong tỏa, nghe nói chỉ còn lại một số hộ cư dân cũng đã bị di dời, bây giờ đó là một tòa nhà trống.” Người phụ nữ trung niên lắc lắc người, dỗ dành đứa trẻ trong tay: “Để tôi nói cho mà biết, những người đó đều bị bệnh hết rồi! Trên thế giới này làm gì có ma quỷ? Vì mấy chuyện vặt vãnh mà làm lớn lên, có thời gian và sức lực đấy chi bằng nhanh chóng phê duyệt nhà ở công cộng cấp tốc cho người nghèo. Cho dù có là căn hộ quỷ ám, cũng vẫn còn tốt hơn lưu lạc đầu đường xó chợ!”
“Tòa A bị để trống rồi?” Theo thông tin mà Cao Mệnh tìm thấy trên máy tính của Bạch Kiêu, sự kiện bất thường đầu tiên là xuất hiện tại một căn hộ nào đó ở tòa A.
“Tòa A vốn dĩ đã không có nhiều hộ dân sinh sống, ngày hôm kia lại có một số người kì lạ chạy đến tòa B của chúng tôi, hy vọng chúng tôi nhanh chóng chuyển đi.” Người phụ nữ trung niên vừa bế đứa trẻ, vừa xách mì hoành thánh: “Haizz… Cuộc sống càng ngày càng khó khăn rồi, mấu chốt là cậu còn không biết tại sao lại khó khăn như vậy?”
Đi bộ trên con phố Tứ Thủy lâu năm không được sửa chữa, bước trên con đường gập ghềnh nhấp nhô, nhóm người tránh tòa A bị phong tỏa ra, đi đến khu vực gần chung cư phố Tứ Thủy từ một lối vào khác.
Vẫn chưa tiến vào, mới chỉ là đứng bên ngoài tòa nhà thôi, Cao Mệnh đã cảm thấy rất khó chịu. Dường như cơ thể của hắn lúc này bị một tầng bóng tối dính nhớp bao phủ, nhiệt độ thì không ngừng giảm xuống.
Vãn Thu đi theo phía sau giơ tay nắm lấy tay áo Cao Mệnh và Tuyên Văn, dừng lại tại chỗ, không muốn tiến lên thêm nữa.
Toà chung cư cao 9 tầng được sơn một màu vàng nhạt, ngày xưa ở đây có thể cũng từng có tiếng cười nói rộn ràng, nhưng bây giờ lớp sơn bị phủ bụi bẩn dày đặc; nhà nào nhà nấy cũng trang bị lưới chống trộm, giống như một chiếc lồng sắt rỉ sét vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ tòa nhà mang đến cho người ta một cảm giác áp bức khó tả. Chỉ mới đứng ở dưới tầng thôi đã thấy ngột ngạt rồi, chứ đừng nói đến việc suốt ngày sống ở bên trong.
“Sao không đi nữa?” Người phụ nữ trung niên đang bế đứa con; bọn họ dường như đã quen với nơi này rồi: “Trong hành lang có rất nhiều thứ lộn xộn, trên đường đi mọi người chú ý một chút.”
Toà chung cư trên phố Tứ Thủy này rất lớn, được khu Đông đặc biệt xây dựng cách đây nhiều thập kỷ trước để chứa một lượng lớn người nhập cư từ các tỉnh khác. Mỗi một tầng đều có hành lang rất dài, hai bên mỗi dãy hành lang đều có nhà ở.
Nhưng ở đây không phải là một căn hộ là một hộ gia đình. Khi bước vào một căn hộ nào đó, bên trong lại có vách ngăn và lưới sắt được dùng để chia thành các khu vực khác nhau, từ đó dẫn đến tình trạng 1 căn hộ thậm chí có thể có 3 gia đình sinh sống cùng.
Những người lao động nhập cư từ khắp nơi tụ tập trong một không gian nhỏ hẹp và chật chội; công việc, lối sống, thậm chí cả giọng nói cũng đều hoàn toàn khác nhau, thế nên việc tranh chấp hay va chạm là điều khó tránh khỏi.
“Sống lâu ở một nơi như thế này, không có bệnh cũng sẽ thành có bệnh.” Cao Mệnh đi đến cuối hành lang, mở cửa sổ ra, từ đó có thể nhìn thấy tòa nhà chung cư bên cạnh.
Một vùng im lặng chết chóc, không có một chút sự sống nào.
Dịch chuyển tầm nhìn, khi đang định quay người lại, Cao Mệnh đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó qua khóe mắt.
Ngay lập tức, hắn quay đầu lại một cách rất đột ngột. Bên trong khu chung cư đối diện, dường như có một gia đình 4 người đang đứng cạnh cửa sổ, dùng cùng một biểu cảm mà nhìn hắn.
Phong cách ăn mặc của bốn người rất khác với trang phục phổ biến hiện nay, trong đó có một ông lão hình như miệng vẫn còn đang chảy máu.
“Bên kia chính là tòa A.” Người phụ nữ trung niên vừa né tránh đống quần áo treo trên đầu, vừa đi tới: “Trước đây tòa A và tòa B là thông nhau, có thể đi thẳng qua từ hành lang, nhưng bây giờ không được nữa.”
Chị chỉ vào bức tường xi măng ở chỗ rẽ: “Mấy năm trước, người dân trong tòa nhà đã dùng xi măng để chặn đường lại, chỉ để lại hai con đường ở tầng 5 và tầng 9, nhưng bây giờ hai con đường đó cũng đã bị cảnh sát phong tỏa, hình như còn thiết lập hàng rào cảnh giới. “
“Tầng 5 và tầng 9...” Cao Mệnh lại nhìn về phía tòa A, nhưng gia đình bốn người kia đã không thấy đâu nữa.
“Tốt nhất là cậu nên tránh xa những bức tường xi măng này ra một chút. Tôi nghe những cư dân cũ trong tòa nhà nói rằng, trước đây có một kẻ sát nhân sau khi giết người xong, đã giấu thi thể trong bức tường xi măng. Vị trí mà cậu đang chạm vào bây giờ, nói không chừng đằng sau là khuôn mặt của thi thể.” Người phụ nữ trung niên ra hiệu cho Cao Mệnh đi theo mình: “Trong khu chung cư có hai cầu thang bộ bên trái bên phải, thang máy đã ngừng hoạt động nhiều năm rồi. Về hành lang bên trái thì tốt nhất đừng đi, bởi vì có một số cư dân không muốn đi vệ sinh công cộng ở hành lang bên trái vào ban đêm, nên sẽ giải quyết ngay ở trong hành lang bên trái.”
Khi lên đến tầng 5, người phụ nữ trung niên cố ý phát ra tiếng bước chân nặng nề, như đang nói cho một số “thứ” nào đó rằng mình đã quay về rồi.
Chị đặt đứa trẻ xuống, tìm chìa khóa hồi lâu rồi từ từ mở cánh cửa chống trộm nhuộm sơn đỏ tươi ra.
“Mời vào, mời vào.”
Nhìn vào trong nhà, Cao Mệnh cuối cùng cũng hiểu tại sao người phụ nữ trung niên không cho Nhan Hoa tới, căn nhà rộng hơn ba mươi mét vuông chất đầy các loại vật dụng.
Các loại giày dép của người lớn và trẻ em chất cao chồng lên nhau, những chiếc tủ kê sát tường đã được tháo cửa ra, bên trong chất đủ thứ khác nhau, như nồi cơm điện, sách bài tập, cặp sách và rất nhiều đồ lặt vặt được gói trong túi nhựa siêu thị.
Đối diện tủ quần áo là một chiếc giường khung sắt hai tầng; cuối giường nhét đầy quần áo; ga trải giường xếp chồng lên nhau, bên trên còn có những mảng màu nâu vàng.
Khoảng cách giữa chiếc giường sắt và tủ chỉ đủ rộng cho một người lớn đi ngang qua, một con búp bê nhồi bông khổng lồ được nhét vào cuối giường và góc tủ.
Thấy mẹ đã trở về, giường sắt rung chuyển. Hai đứa trẻ bốn, năm tuổi từ trên giường sắt tầng hai thò đầu ra, hình như có chút sợ người lạ, không dám xuống giường.
“Đừng chơi nữa, nhà chúng ta có khách đến.” Người phụ nữ trung niên đổ mì hoành thánh vào trong bát, nhưng điều kỳ lạ là bản thân chị ta không ăn, cũng không đưa cho bọn trẻ ăn, mà chỉ đặt lên trên một cái ghế, rồi lại kéo chiếc ghế ra giữa phòng.
Bọn trẻ con thèm thuồng nhìn mì hoành thánh, nhưng cũng không dám nói.
“Mọi người cứ ngồi chỗ nào cũng được.” Người phụ nữ trung niên nói rồi đi về phía một căn phòng khác.
Bên ngoài căn phòng này là nơi ăn ngủ, mà môi trường bên trong căn phòng nhỏ càng tệ hơn. Cạnh bồn cầu chính là bếp và bồn rửa, phòng bếp và phòng vệ sinh ở chung một chỗ.
Dầu ăn và các lọ gia vị bẩn được đặt trên cùng một kệ với những thùng lớn dầu gội và bột giặt rẻ tiền, lỗ thoát nước của gạch lát sàn đầy tóc vụn màu vàng, lá rau thối và dầu mỡ.
“Đây cũng có chỗ nào ngồi đâu?” Cao Mệnh di chuyển bước chân vào bên trong, người phụ nữ trung niên đá văng đồ chơi trẻ con ra, miễn cưỡng cho mấy người đi vào.
“Nếu cậu nhìn vào toàn bộ khu Đông, ngoại trừ tòa A chung cư phố Tứ Thủy ra, chắc không có chỗ nào tiết kiệm chi phí hơn chỗ tôi đâu.”
“Hiện tại không phải là vấn đề tiết kiệm chi phí.” Cao Mệnh nhận ra trạng thái của Vãn Thu có gì đó không ổn, cơ thể của cậu học sinh cấp ba này đang hơi co giật: “Chị nói nhà mình đang ở bị quỷ ám, trong căn hộ này trước đây đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người phụ nữ trung niên cũng không lo dọa sợ con mình, oang oang nói: “Có một người đàn ông đã treo cổ tự tử, trước khi chết còn mang theo cả hai đứa con của mình.”
Nghe đến đây, Cao Mệnh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng người phụ nữ trung niên và hai đứa trẻ trên giường sắt đều không có phản ứng gì.
“Chung cư phố Tứ Thủy có rất nhiều căn hộ quỷ ám, có một số còn rất được săn đón, bởi vì giá căn hộ quỷ ám rất rẻ.” Người phụ nữ trung niên có một bộ lý luận của riêng mình: “Thực ra sống ở bên cạnh nhà quỷ ám mới là khó chịu nhất. Chưa nói đến giá nhà đắt đỏ, nếu thực sự có quỷ ám thật, bọn họ cũng chạy không thoát.”
Khi người phụ nữ nói câu này, ánh mắt như đang liếc sang thứ bên trái, môi hơi nhếch lên, chị ta vừa rồi là vô thức liếc nhìn con búp bê vải trong góc.
Thông qua biểu cảm nét mặt, Cao Mệnh có thể đoán được người phụ nữ này đang che giấu một số chuyện gì đó. Không phải chị ta không sợ chết, mà hình như biết quỷ sẽ không giết mình.
“Đi, đi thôi...” Vãn Thu thường rất ít nói, tóm lấy áo của Cao Mệnh, dùng hết sức lực muốn kéo Cao Mệnh ra ngoài.
Phản ứng của Tuyên Văn cũng có chút kỳ lạ. Cô khẽ vỗ lên vai Cao Mệnh, lặng lẽ bước ra ngoài, trên mặt không có chút ý cười nào.
“Thế thôi à? Mọi người đã mất tiền rồi, sao không ngồi xuống một lát?” Người phụ nữ trung niên nắm lấy cửa chống trộm, từ từ đóng gần hết cửa lại, còn mình thì đứng chặn ở cửa.
“Chúng tôi đi xem những nơi khác một chút.” Cao Mệnh tạm biệt người phụ nữ trung niên. Ngay khoảnh khắc di chuyển tầm nhìn, hắn đã nhìn thấy con búp bê nhồi bông khổng lồ đang bò trên mặt đất bẩn thỉu phía sau người phụ nữ.