Cơ thể của Nhan Hoa cao to đến mức gã đứng lên là có thể chặn hết ánh sáng. Trước mặt gã, Cao Mệnh nhỏ bé như một con gà con. Tưởng chừng một quyền này có thể giết chết hắn ngay lập tức - nhưng không - nắm đấm đã từng đập nát vô số khuôn mặt của gã lại không thể giáng xuống vào lúc này.
Một “Kẻ hành quyết” đã giành được 13 trận thắng liên tiếp trên võ đài phi pháp, bấy lâu nay chưa bao giờ do dự như lần này.
Nhan Hoa không phải là người xấu, dù ở góc độ nào đi nữa thì anh ta cũng không thể bị coi là người xấu. Nhưng nếu mặc kệ anh ta, để anh ta phát triển dựa theo cốt truyện gốc của trò chơi, thì anh ta sẽ bị sa đoạ bởi bởi ham muốn công kích mất kiểm soát và nội tâm đang thối rữa dần của chính mình. Cuối cùng, anh ấy sẽ trở thành một trong những sát nhân điên khùng và nguy hiểm nhất tại Hãn Hải.
“Anh có rèn luyện thân thể nhiều cỡ nào cũng vô ít mà thôi, vì tâm hồn của anh vẫn còn mắc kẹt tại bóng tối của tuổi thơ.” Cao Mệnh tựa lưng vào ghế. Thân áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn chẳng có vẻ gì là bối rối cả, vì dường như diễn biến thế này cũng đã nằm trong kế hoạch của bản thân rồi: “Trên thực tế, giết chóc và bạo lực không thể mang lại cho anh cảm giác an toàn, mà chỉ khiến anh càng trở nên méo mó đi mà thôi.”
“Ai nói mày nghe những chuyện này?” Bộ Âm phục của Nhan Hoa đã bắt đầu rách nát; hình xăm quỷ dữ trải rộng khắp người kia khiến anh ta trông như một con ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục vậy.
“Chị gái của anh, Nhan Linh.” Lấy bật lửa ra, Cao Mệnh châm một điếu thuốc: “Hay là… ngồi xuống nói chuyện nhé?”
Vừa nghe thấy tên của chị mình, Nhan Hoa tỏ vẻ khó tin rõ rệt. Mà vì thế, một biểu cảm thả lỏng hiện ra trên gương mặt của anh ấy, vì cái tên này có một ý nghĩa cực kỳ đặc biệt với Nhan Hoa.
Những khoảnh khắc tươi đẹp duy nhất thuở ấu thơ đều do chị gái trao tặng. Chính những mảnh ghép rời rạc kia đã giúp Nhan Hoa có thể kiên trì sống cho đến khi trưởng thành.
“Chị ấy còn sống ư?” Khi hỏi câu này, anh ta mới nhận ra là mình cũng vừa ngồi xuống, vô thức làm đúngh theo lời Cao Mệnh vừa nói.
“Ừ! Cô ấy nhờ tôi chăm sóc em trai của cô thật tốt, giúp anh không còn đau khổ nữa, để anh có được một cuộc sống riêng của chính bản thân mình.”
“Hiện tại, chị ấy đang ở đâu? Nhanh dẫn tôi đi gặp chị ấy!” Nhan Hoa đã tin những gì mà Cao Mệnh vừa nói. Bởi vì, ngoại trừ chị hai ra thì chẳng còn ai biết được thời thơ ấu của anh ta cả; và chỉ những người chiếm được lòng tin của chị hai thì mới có thể biết được đoạn quá khứ mà cả hai không hề muốn nhớ đến từ miệng của chị ấy mà thôi.
Cọ ống tay áo xuống mặt bàn, Cao Mệnh lơ đễnh để lộ chiếc vòng màu đen trước mặt anh ta: “Tôi cũng muốn gặp lại cô ấy một lần nữa, nhưng cô ấy đang bị nhốt tại một nơi khác rồi. Chỉ có trải qua những sự kiện bất thường thì mới có thể tiến vào thế giới bóng tối; mà ở đó, chúng ta mới có thể tìm gặp cô ấy.”
“Anh đang nói cái quái gì vậy?” Nhan Hoa cau mày; một người điên như anh ấy lại cảm thấy Cao Mệnh mới chính là thằng điên.
“Những sự kiện kinh dị đáng sợ sẽ bao trùm cả thành phố này. Những thực thể tà ác sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào; thảm hoạ sắp giáng xuống...”
“???”
Mấy câu nói vừa rồi của Cao Mệnh khiến Nhan Hoa phải nghẹn lời. Hắn đã hoàn toàn “điên”, đến mức khiến kẻ có tiềm năng trở thành một tên sát nhân máu lạnh này cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Qua rất lâu, Nhan Hoa khẽ lắc đầu: “Đừng vòng vo nữa. Anh cứ nói với tôi là tôi nên làm thế nào.”
“Lúc anh... tỉnh dậy, ắt hẳn bên cạnh anh có một bức di ảnh đen trắng; đó chính là bằng chứng tốt nhất.” Cao Mệnh nhấp một ngụm nước ấm: “Tôi đã hứa với chị của anh, sau này sẽ chăm sóc anh và giúp anh chữa khỏi bệnh. Anh chỉ cần đi theo tôi, hợp tác với tôi trong quá trình điều tri, cuối cùng là cứ yên tâm chờ tin tốt từ tôi.”
“Phải chờ bao lâu?”
“Những sự kiện bất thường liền kề xảy ra với tính chất rất ngẫu nhiên, không hẳn là nơi chị gái của anh mất tích. Chẳng những thế, nơi đó cũng rất nguy hiểm. Mỗi lần tiến vào dò xét, đều phải cực kỳ cẩn thận. Chuyện này không thể vội vàng được.” Cao Mệnh cố ý đổi chủ đề: “So với việc tìm ra chị gái của anh, việc giúp anh chữa lành vết thương nội tâm mới là ưu tiên hàng đầu.”
“Tôi rất đau đớn, nhưng tôi có thể kiềm chế bản thân.”
“Không cần phải hoàn toàn kiềm chế nỗi đau ấy. Tuổi thơ là thời kỳ gieo mầm để anh sản sinh ra động cơ phạm tội, nhưng yếu tố thực sự khiến đoá hoa tà ác nở rộ chính là cơn ác mộng dài đằng đẵng vô tận và những hành vi bạo lực quen thuộc kia.” Cao Mệnh dập điếu thuốc: “Không thể dùng phương pháp ‘chờ đợi ánh bình minh’ để mà ‘vượt qua đêm tối’. Thay vào đó, chúng ta cần phải thích nghi với bóng tối. Tôi có thể chữa khỏi căn bệnh đang quấy nhiễu anh, nhổ đi những mũi gai trong trái tim anh.”
Cơn mưa lớn đã cô lập quán ăn và cả thành phố; dường như nơi đây chính là một góc nhỏ bị lãng quên khỏi thế giới này.
Trên thực tế, Nhan Hoa hiểu rõ nội tâm của mình hơn bất kỳ hết. Ý niệm giết chóc đang dâng trào và nỗi đau kia gần như nuốt chửng mọi thứ trong anh.
“Thật ra, có một giải pháp tốt hơn việc giết chóc. Sự thù hận của anh đến từ người cha dượng kia. Nếu cứ đơn giản giết chết ông ta như thế, vậy sẽ không thể chữa khỏi bệnh cho anh được. Chúng ta nên để ông ta thực sự bị trừng phạt thích đáng.” Cao Mệnh nhớ đến những câu chuyện kinh dị mà mình từng xem: “Để tôi giúp anh! Tôi sẽ cho anh một phác đồ điều trị thoả đáng.”
“Sao tôi cứ cảm thấy, dường như anh còn bệnh nặng hơn cả tôi nữa đấy?” Nhan Hoa dần giảm thiểu thái độ thù địch và cảnh giác: “Chúng ta nên xưng hô nhau thế nào?”
“Tên tôi là Cao Mệnh.” Cao Mệnh ghi lại thông tin liên lạc của mình, mỉm cười nói: “Nhưng tôi thích người khác gọi mình là bác sĩ Cao hơn.”
“Bác sĩ Cao?” Nhan Hoa cố gắng thuộc lòng số điện thoại di động của hắn: “Tôi đã từng đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng chưa có ai nói vậy với tôi cả.”
“Bởi vì, tôi đứng cùng phe với anh.”
Cao Mệnh tiến đến quầy hàng, cầm theo hai tô mì take-away rồi rời khỏi quán ăn.
Quay lại xe của Cục Điều tra, Cao Mệnh cũng không giấu giếm gì, sau đó đưa một bát mì cho Chúc Miểu Miểu rồi hai người cùng ăn.
“Cao Mệnh, bạn của anh trông lực lưỡng lắm nha! Nhìn áp lực thật á. Làm bạn với người như vậy, anh không thấy căng thẳng à?” Chúc Miểu Miểu ăn lấy ăn để; cô ta cũng đang rất đói bụng.
“Sao lại phải căng thẳng?” Sau khi lên xe, Cao Mệnh mới nhận ra là lưng mình ướt đẫm, ngay cả phần cổ cũng thấm đầy mồ hôi.
“Tôi không có thành kiến gì với chuyện xăm mình, nhưng khắp cơ thể của anh ta đều xăm đầy mấy loại hình ảnh ác quỷ á. Dường như những ai có vai vế siêu cao trong các băng đảng giang hồ thì mới được xăm mấy hình như vậy.”
“Cô coi phim quá 180 phút/ngày rồi đấy. Tranh thủ ăn xong đi, lát nữa chúng ta còn phải đến một nơi khác.” Cao Mệnh lại nhận được tin tức từ Cục Điều tra. Bọn họ đã tìm ra tên “tội phạm” thứ hai, vừa lúc ở ngay khu Đông thành phố.
Ăn xong mì, Chúc Miểu Miểu bèn lái xe chở Cao Mệnh đến gần học viện St. Louis ở khu Đông.
Ngôi trường này rất đặc biệt, được xây dựng từ việc công tác từ thiện tại Hãn Hải, nhờ vào sự đóng góp của mọi tầng lớp xã hội từ nhiều năm trước. Nơi ấy cũng đã từng rất huy hoàng. Tuy nhiên, vì chất lượng giảng dạy ngày càng đi xuống, nó đã dần trở thành học viện tư thục hỗn loạn nhất ở Hãn Hải.
Khu Đông là nơi sinh sống của những người giàu có và quyền lực nhất Hãn Hải, nhưng cũng có một lượng lớn người dân nghèo ở đáy xã hội kiếm sống tạo đây. Họ không đủ khả năng chi trả học phí cho các trường tư thục quý tộc, cũng chẳng có danh ngạch ở bất cứ một trường công lập nào, thế nên chỉ có thể gửi con vào học tại một nơi như học viện St. Louis ở khu Đông mà thôi.
...
“Chào chú, chúng cháu là điều tra viên của Sở Điều tra Lệ Sơn, hiện tại muốn hỏi thăm ông về một người.” Chúc Miểu Miểu đi tới phòng bảo vệ của trường, nhưng chú bảo vệ cao tuổi có vẻ hơi lãng tai, chỉ cúi đầu đọc báo.
Lấy ra 500 tệ, Cao Mệnh đưa tiền qua cửa sổ: “Lúc chạng vạng tối hôm qua, dường như có một vụ học sinh cấp 3 bị đánh trong ngõ hẻm, phải không ạ?”
Nhân viên bảo vệ kia vừa nhìn thấy tiền thì lập tức gật đầu, nhưng khi định đưa tay nhận lấy thì bị Cao Mệnh tóm lấy bàn tay của mình ngay.
“Hả?” Ông chú bảo vệ muốn giãy dụa, nhưng lại không thoát được: “Cậu muốn làm gì?”
“Cho cháu xem camera ngày hôm qua và kể cháu nghe chuyện xảy ra vào lúc ấy. Nhớ đừng bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.” Vẻ mặt của Cao Mệnh rất nghiêm túc: “Đứa trẻ đó rất nguy hiểm!”
Dưới sự thuyết phục của Cao Mệnh, ông chú bảo vệ cũ rốt cuộc cũng bắt đầu hợp tác, đáng tiếc là tập tin camera ngày hôm qua đã bị xoá mất.
“Vì không để lại bất kỳ chứng cứ nào, các ông dám xóa hết tập tin camera nhỉ? Các người to gan quá.” Cao Mệnh cười lạnh lùng. Vốn dĩ đã có thể phòng ngừa bi kịch rất nhiều lần, nhưng vì những ác ý vô tâm chồng chéo nhau nhiều lớp, cuối cùng đã đẩy bọn họ xuống vực sâu.
Phía bảo vệ dám xoá video trích xuất từ camera là do nhận lệnh phải làm thế; nhưng giữa việc giúp đỡ che giấu chuyện này và làm theo tiếng gọi của lương tâm, ông ta đã chọn cách trợ giúp cái ác.
Có thể là theo quan điểm của ông chú bảo vệ, ông ta không hề dính líu gì đến tội ác đó. Nhưng trên thực tế, ông ta cũng đã trở thành một phần của sự xấu xa mất rồi.
...
Tiến vào học viện, Cao Mệnh di chuyển lên tầng ba của ngôi trường trung học, dựa trên thông tin do Cục Điều tra cung cấp.
“Cao Mệnh, chúng ta thẳng thừng tiến vào thế này thì có ổn không?” Hiện tại, Chúc Miểu Miểu đã biết tại sao Sở trưởng Trần lại bảo cô đi theo Cao Mệnh rồi. Nếu không có ai bám theo, ai mà biết được vị điều tra viên này sẽ gây ra chuyện tày trời gì.
“Không có trong lớp học.” Cao Mệnh trông giống như một giáo viên trưởng khoa vậy, cứ dừng chân ở mỗi ô cửa sổ lớp học trên tầng 3. Hắn nhìn thẳng vào từng học sinh trong lớp, khiến các giáo viên đang dạy trên bục giảng đều phải căng thẳng vì hắn.
“Chúng ta có nên đánh tiếng với Ban giám hiệu nhà trường trước không?”
Chúc Miểu Miểu túm lấy quần áo của Cao Mệnh, muốn kéo hắn rời đi. Nhưng đúng lúc này, cả hai chợt nghe thấy giọng nói của một nam sinh vọng ra từ nhà vệ sinh.
“Quay phim lại, nhanh lên! Vãn Thu lợi dụng giờ học để lẻn vào nhà vệ sinh nữ rồi! Thằng này đúng thật là đồ biến thái mà!”