Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy lon ton xuống tầng dưới, Cao Mệnh còn không cầm theo ô, đội mưa quay trở về nhà mình.

Ngày hôm nay của hắn vô cùng trọn vẹn, thú vị hơn nhiều so với việc làm việc trong nhà tù dành cho tội phạm nghiêm trọng.

Sau khi đóng cửa nhà lại, Cao Mệnh đặt mấy bức di ảnh đen trắng mà mình sở hữu lên bàn trà: “Khi trò chơi kinh dị hoàn toàn hòa nhập làm một với hiện thực, có phải người trong di ảnh sẽ quay trở lại không? Nhưng người quay trở lại đó có còn là chính bọn họ hay không?”

Ánh mắt di chuyển đến thầy Diêu, Cao Mệnh có chút lo lắng đối phương không thích ứng được với môi trường ở bên đó. Hắn dự định lần sau khi kích hoạt trò chơi kinh dị sẽ mang theo ảnh đen trắng của Triệu Hỉ và thầy Diêu.

Đêm tối như mực, mưa lớn tầm tã; đã đói bụng cả một ngày trời, Cao Mệnh mở tủ lạnh ra, nhưng hắn có chút không muốn ăn đồ ăn trong nhà. Trò chơi đầu tiên đã để lại ám ảnh tâm lý sâu sắc cho hắn.

“Vẫn nên gọi đồ ăn ngoài thì hơn. Chờ sau khi thảm họa hoàn toàn nổ ra rồi, có người dám giao tới, mình cũng sẽ chẳng dám tùy tiện ăn.” Sau khi cầm điện thoại đặt món xong, Cao Mệnh im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình chờ của điện thoại.

Hình nền trên điện thoại di động của hắn là một bức ảnh, được chụp tại một cư xá ở ngoại ô Tân Hỗ. Hắn và bố mẹ đang ngồi bên bàn ăn cơm; hôm đó hắn được nghỉ nên về thăm nhà.

Mẹ không cởi tạp dề, bê món ăn vừa mới làm xong. Lúc đó, dường như bà ấy đang cằn nhằn, nói rằng người hàng xóm tầng dưới chờ sau khi Cao Mệnh có công việc ổn định thì sẽ giới thiệu đối tượng cho hắn.

Bố lợi dụng lúc Cao Mệnh đang thu hút sự chú ý của mẹ, lén lút uống một ly rượu.

Bản thân Cao Mệnh bất lực gật đầu đồng ý, thái độ rất chiếu lệ.

Ảnh nền trên điện thoại vô cùng ấm áp, nhưng Cao Mệnh lại đau khổ túm tóc mình.

Ba người trong ảnh đều rất bình thường, nhưng vấn đề là bức ảnh này là do ai chụp?

Điện thoại cách rất xa, không giống như được chụp bằng chế độ tự động. Lúc đó, trong nhà hình như còn có người thứ tư, nhưng Cao Mệnh không thể nhớ nổi nữa.

“Điều tra viên nói rằng, sự kiện bất thường sẽ làm gián đoạn mọi liên lạc, nhưng trong suốt ba ngày mình bị mắc kẹt rõ ràng đã nhận được cuộc gọi từ bố và mẹ. Giọng nói và ngữ điệu của bọn họ đều vẫn giống như thường ngày...” Cao Mệnh thực sự không dám tiếp tục nghĩ về nó nữa.

“Sự kiện bất thường đã xảy ra ở Tân Hỗ nửa năm trước, chẳng lẽ người gọi điện thoại cho mình trong vòng nửa năm qua đều là người khác sao?”

Cao Mệnh hiểu rất rõ người nhà của mình. Với tư cách là một người làm cố vấn tâm lý, hắn rất giỏi nhìn thấu lòng người khác, muốn lừa được hắn là vô cùng khó khăn.

Mưa lớn làm chặn đường, hiện tại không thể đi Tân Hỗ. Cao Mệnh chắp hai tay vào nhau, xương ngón tay kêu rắc rắc.

Do dự hồi lâu, Cao Mệnh nhấc điện thoại lên, bấm số điện thoại đã vô cùng quen thuộc kia.

Những tiếng chuông báo bận nối tiếp nhau vang lên, khiến hắn còn lo lắng hơn cả trong trò chơi kinh dị.

“Không ai nghe máy?”

Cao Mệnh đi tới đi lui trong phòng, gọi liên tục mấy lần cũng không có người trả lời: “Sao đột nhiên lại không liên lạc được?”

Ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, Cao Mệnh nhìn bức ảnh gia đình bánh ga tô đen trắng trên bàn rồi bấm số điện thoại nhà mình lần thứ bảy.

Bíp, bíp, bíp...

Tiếng mưa rơi trên cửa sổ dần dần nhỏ đi, một cơn ớn lạnh khe khẽ giống như một con rắn nhỏ từ trong bóng tối căn nhà bò ra, chầm chậm quấn lấy mắt cá chân của Cao Mệnh.

Khi cảm thấy nhiệt độ giảm xuống, qua khóe mắt, hắn chợt phát hiện trong bức ảnh đen trắng có một người mẹ đang mỉm cười.

Tín hiệu bận máy trong điện thoại đột nhiên ngừng lại; lúc này, cuộc gọi đã được kết nối.

“Alo?” Cao Mệnh lập tức đứng dậy. Hắn nghe thấy trong điện thoại có tiếng dòng điện nổ xột xoạt cùng âm thanh vật nặng bị kéo lê, hình như có ai đó đang đến gần.

“Có nghe thấy không? Là con, Cao Mệnh đây!”

Đèn trong phòng khách bắt đầu nhấp nháy cùng lúc với tiếng điện xẹt xẹt vang lên. Chẳng những thế, lại tiếng bước chân vang lên trong hành lang ngay lúc này. Cao Mệnh cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao dần.

“Mày rốt cuộc là ai?”

“Ở lại đây đi…” Giọng nói yếu ớt của mẹ loáng thoáng truyền ra từ trong bàn tay của hắn. Dần dà theo thời gian, bóng tối bắt đầu dâng trào tại góc phòng, như thể rễ của một cái cây lớn chôn dưới lòng đất đang trồi lên khỏi mặt đất vậy.

Nhiệt độ bắt đầu giảm nhanh hơn. Cao Mệnh muốn cúp điện thoại, nhưng lúc này, giọng nói trong điện thoại dần dần lại rõ ràng hơn.

“Ở lại đây đi, ở lại đây đi, ở lại đây đi!!!”

Âm thanh chói tai gần như xuyên thủng màng nhĩ của Cao Mệnh. Nếu còn tiếp tục, có khả năng hắn sẽ lại gặp lại những “bố” và “mẹ” đó.

Cơ thể như bị những cánh tay vô hình trong bóng tối tóm lấy, nhưng ngay khi Cao Mệnh sắp hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên!

“Bùm! Bùm! Bùm!”

“Đồ ăn đến rồi!”

“Có ai ở nhà không! Đồ ăn bạn đặt! Trả lời điện thoại đi!”

Một phần bóng tối bò về phía bên ngoài cửa. Cao Mệnh dùng hết sức lực giãy giụa, cuối cùng cũng cúp được điện thoại.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, ánh sáng ấm áp đã xuất hiện trong nhà. Cao Mệnh dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng khách rồi lao ra ngoài!

Đang gõ cửa, anh chàng giao hàng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nhìn thấy Cao Mệnh ngã cắm đầu xuống hành lang trong bộ dạng áo quần xộc xệch, vừa có biểu cảm kinh sợ, vừa thở hổn hển.

“Điện thoại bắt đầu bị thay thế từ khi nào? Nửa năm qua mình vẫn luôn nói chuyện với quỷ?!” Cao Mệnh vẫn có thể cảm nhận được cơn đau từ khắp nơi trong cơ thể; tay của hắn không khỏi run rẩy.

Nhìn thấy hắn trong bộ dạng như vậy, người giao hàng xách theo túi cơm gà hầm cũng ngây ra, hoàn toàn không dám lớn tiếng thúc giục, chỉ có thể đứng trong góc tường, thận trọng lên tiếng: “Anh ơi, anh... cơm của anh tới rồi. “

“Xin lỗi đã làm phiền cậu rồi.” Cao Mệnh tỉnh táo lại, từ dưới đất đứng dậy, dùng ánh mắt biết ơn nhìn người giao hàng. Nếu như người giao hàng không gõ cửa, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo: “Cậu tên là gì? Đã gõ cửa bao lâu rồi? Nếu như tôi làm trì hoãn việc giao đồ ăn của cậu, tôi có thể gửi thêm tiền tip cho cậu.”

“Em tên Tiêu Mặc, tiện thì đánh giá tốt cho em là được rồi.” Người giao hàng giơ tay định đưa gà hầm cho Cao Mệnh, nhưng Cao Mệnh lại đút tay vào túi, lấy ra hai trăm tệ, nhét vào tay người giao hàng.

“Anh trai, anh đang làm gì vậy?”

“Không thể để người tốt thất vọng.” Cao Mệnh lại tiếp tục mò mẫm hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra: “Tôi ít khi dùng tiền mặt, hay là thế này đi, cậu hãy kết bạn với tôi đi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”

“Không cần, không cần đâu, chỉ muộn có năm phút thôi, không cần thiết.” Người giao hàng liên tục xua tay, muốn trả lại con gà hầm và hai trăm tệ cho Cao Mệnh.

“Cậu xứng đáng được nhận mà.” Cao Mệnh thoát chết trong gang tấc, lúc này trong lòng mới cảm thấy sợ hãi: “Vừa rồi ở bên ngoài cậu có nhìn thấy cái gì kỳ quái không? Hay là nghe thấy âm thanh quỷ dị gì không?”

“Không.” Người giao hàng ngơ ngác lắc đầu.

“Xem ra chỉ cần bố quỷ và mẹ quỷ không đi ra khỏi di ảnh, thì ‘tiếng gọi’ có thể tạm dừng.” Cao Mệnh mở điện thoại ra, kiểm tra camera giám sát trong nhà.

“Quỷ?” Người giao hàng không chắc chắn về thứ mình vừa nghe thấy, bèn tò mò nhìn sang màn hình điện thoại của Cao Mệnh.

Về nhà sau một ngày bận rộn, Cao Mệnh bắt đầu ở trong nhà gọi điện thoại. Tuy nhiên, cứ gọi đi gọi lại một hồi thì toàn thân hắn đột nhiên cứng đờ, tay chân co giật.

Sau đó hắn như phát điên vậy, hai tay vung vẩy trong không khí, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người giao hàng thay đổi một cách vi diệu, bàn tay xách cơm gà hầm và hai trăm tệ bất giác run rẩy -- người trước mặt này hình như đã bị trúng tà!

Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đúng lúc này chợt tắt ngấm. Ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt từ màn hình điện thoại di động chiếu vào mặt Cao Mệnh; hai người nhìn nhau.

“...”

“...”

“Anh ơi, anh đừng nhìn em như vậy, em sợ.” Người giao hàng gần như bật khóc: “Em là sinh viên đại học ở gần đây, đây là lần đầu tiên em đi giao đồ ăn bán thời gian. Nếu như có chỗ nào mạo phạm, mong anh đừng để bụng.”

“Cậu đừng sợ, tôi là một người bình thường.”

“Có người bình thường nào lại nhấn mạnh mình là một người bình thường trong khi trò chuyện đâu!”

Người giao hàng thực sự rất sợ hãi. Từ lâu, anh ta đã nghe nói chung cư Lệ Tĩnh có phong thủy không tốt, từng xảy ra rất nhiều vụ án mạng. Hôm nay đến đây mới biết, nơi này quả nhiên “danh bất hư truyền”.

Không đợi Cao Mệnh tiếp tục giải thích, người giao hàng đã đặt cơm gà hầm và tiền xuống rồi lao xuống dưới tầng.

“Sinh viên đại học bây giờ cũng hướng nội vậy sao?”

Nhặt đồ ăn và tiền lên, Cao Mệnh trở vào trong nhà. Hắn hồi tường lại mọi chuyện vừa xảy ra.

“Mình ở trong nhà gọi điện thoại, đồng thời nhìn vào bức di ảnh này. Bố quỷ và mẹ quỷ trong di ảnh đen trắng hình như đã xuất hiện biến hóa, từ trong bóng tối bước ra.”

“Cảnh tượng này mặc dù kinh khủng, nhưng nếu như biết cách sử dụng tốt, dường như cũng có thể trở thành một con át chủ bài.”

Trong đầu Cao Mệnh hiện lên một hình ảnh, khi hắn và Triệu Hỉ cuối cùng đối mặt nhau trong phòng, bố và mẹ gõ cửa, lần lượt xách bánh ga tô đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK