Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mỗi một tương lai đều không giống nhau, nhưng đối với mình, mỗi một tương lai đều vô cùng đau khổ, cuối cùng đều sẽ dẫn đến tuyệt vọng."

"Dù sao đích đến đã định sẵn, những người nửa đường muốn đẩy mình xuống vực thẳm, đương nhiên không thể bỏ qua."

Cao Mệnh gửi bản thiết kế trò chơi đã làm xong cho Ngụy Đại Hữu, lặng lẽ nhìn mặt trời đang chìm dần xuống đường chân trời.

Màn đêm buông xuống, sau khi dặn dò Vãn Thu vài câu, Cao Mệnh cầm một chiếc ô đen, bước ra khỏi phòng.

Tránh khỏi những chiếc camera giám sát đổ nát trong tòa nhà, Cao Mệnh đi vào tòa nhà số 2, hắn đứng ở lối vào hành lang, tay cầm ảnh đen trắng của con búp bê sợ hãi.

Cao Mệnh trước đó đã biết được phương pháp kích hoạt di ảnh từ chỗ An An, hắn nhìn vào di ảnh, ép buộc bản thân không ngừng nảy sinh những cảm xúc khủng khiếp, cho đến khi con búp bê xấu xí kia bò ra khỏi bức ảnh.

Bóng tối lan rộng ra bốn hướng, trò chơi đầu tiên của Cao Mệnh đã bắt đầu.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói lúc tối lúc sáng, câu đối màu đỏ dán trên cửa như đang chảy máu, chữ "phúc" lộn ngược biến thành nụ cười méo mó, mọi sự vật dường như đều có thể khơi dậy những liên tưởng rùng rợn.

Bóng tối đến từ một thế giới khác liền mạch không một kẽ hở, chúng xâm nhập vào từng ngôi nhà từng hộ gia đình ở tòa nhà số 2, không ngừng thâm nhập vào bên trong.

"Bóng tối mà ám ảnh sợ hãi của bức di ảnh có thể mang lại là có hạn, đại khái chỉ có thể bao phủ bốn tầng lầu..."

Mỗi bức di ảnh đều có thể thăng cấp thông qua hiến tế, nhưng tạm thời Cao Mệnh không có ý định đó.

Đi trên bậc cầu thang, xung quanh im lặng như tờ, Cao Mệnh lại lấy ra ảnh đen trắng của chung cư Tứ Thủy, hắn thử đủ mọi cách để giao tiếp với bà đồng trong bức ảnh, nhưng không có bất kì tác dụng nào.

Cuối cùng, hắn đổ khí tức của quỷ thần máu thịt và máu của chính mình vào trong đó, mới nhận được phản hồi.

Một cánh tay thò ra từ trong di ảnh, bà tám một mình bước ra khỏi di ảnh.

Thay vì nói rằng Cao Mệnh đã gọi bà ta ra ngoài, thì chính xác hơn là do bà ta tự mình tò mò, muốn ra ngoài xem.

Bóng tối lại lan rộng ra tiếp, sử dụng hai bức di ảnh, Cao Mệnh coi như đã hoàn toàn kéo tòa nhà số 2 vào trong thế giới bóng tối.

“Chị ơi, em muốn nhờ chị giúp một việc.” Miệng của Cao Mệnh rất dẻo, nhưng bản thân bà tám trông cũng không hề già lắm.

"Đây là chung cư mà cậu mới chuyển tới à? Cậu muốn chào hỏi với hàng xóm một câu? Lần đầu tiên đến nhà có cần chuẩn bị quà cáp gì không?" Bà tám hay nói nhiều, cái gì cũng tò mò, còn thích đi tám chuyện khắp nơi, nhưng bản tính thì không hẳn là xấu.

"Chị cứ ở tầng một trước, sau đó làm theo những gì em nói." Cao Mệnh trao đổi với bà tám rất lâu, nói ra toàn bộ kế hoạch.

Sau khi xác định không còn gì sai sót, Cao Mệnh chạm tay vào tâm nhĩ, lần đầu tiên thử để quỷ thần máu thịt hoàn toàn bước ra khỏi tâm nhĩ của mình, thân hình khổng lồ đó mang đến một cảm giác áp bức đến khó tả, nó chỉ cần đứng đó thôi cũng có thể dọa cho người ta sợ đến quỳ rạp xuống đất.

Chờ sau khi quỷ thần máu thịt hoàn toàn rời khỏi Cao Mệnh, hắn cảm thấy trong trái tim mình trống rỗng, như thể mất đi thứ gì đó rất quan trọng, các loại cảm xúc tiêu cực của con người như mệt mỏi, đau đớn, bế tắc bắt đầu xuất hiện trong tâm trí.

"Chúng ta là một thể, tách ra quá lâu có vẻ như đều không tốt cho cả hai."

Chịu đựng sự phản công của đủ loại cảm xúc tiêu cực trong đại não, Cao Mệnh chạy đến tầng 5, tìm đến An An, muốn cùng An An chơi một trò chơi nhập vai nhỏ.

Khoảng 10 phút sau, trong tòa nhà có tiếng hét vang lên, cửa nhà bị mở ra, trong hành lang có người đang chạy loạn xạ.

Sự im lặng nhanh chóng bị phá vỡ, tiếng bước chân, tiếng la hét và tiếng gõ cửa không ngừng vang lên trong tòa nhà.

"Xem ra đã có người bị chứng ám ảnh sợ hãi ảnh hưởng rồi."

Rất nhanh cửa nhà Triệu Hỉ cũng bị gõ vang, Triệu Hỉ thật thà hiền lành mở cửa ra, em dâu Lý Lệ ôm con và người mẹ nuôi Triệu Viện Nguyện đang đứng ngoài cửa, biểu cảm của cả hai đều rất kinh hãi, như thể đã gặp phải nỗi kinh sợ rất lớn.

"Triệu Hỉ! Trong tòa nhà có quỷ!" Mẹ nuôi Triệu Viện Nguyện bờ môi tái nhợt: "Mẹ vừa nhìn thấy em trai con trở về, nhưng nó cứ đi cứ đi rồi trên người bắt đầu chảy máu, nó hỏi chúng ta tại sao không đi cứu nó, sau đó thịt trên mặt nó liền rơi xuống từng mảng từng mảng!”

Triệu Hỉ nghe đối phương nói như vậy cũng có chút sợ hãi, trong khi Cao Mệnh bên cạnh lại tỏ ra rất bình tĩnh, ám ảnh sợ hãi sẽ phản ánh ra những điều mà mọi người sợ hãi nhất trong lòng.

"Đừng nghe mẹ anh nói linh tinh, em trai anh điên rồi! Anh ấy cầm một con dao trốn ra khỏi ngục giam, ở trong hành lang đó! Anh ấy nói muốn giết chết em và con!" Lý Lệ nói càng phát rồ mất trí hơn.

Ám ảnh sợ hãi đang lan rộng, cư dân trong tòa nhà bị kích thích, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu chạy lên trên, cuối cùng tất cả đều tụ tập ở tầng năm.

"Mẹ kiếp, tầng một xảy ra chuyện gì vậy! Có một con quỷ cao ba mét đứng ở trước cửa nhà tôi!" Vương Quý Sinh sống ở 2101, chửi ầm lên, cảm xúc kích động: "Nếu như không phải tôi chạy nhanh, thì đã bị nó chém chết rồi!"

"Bạn gái của tôi bị tai nạn xe hơi đột nhiên lại trở về, cô ấy đang ở trong bếp nấu ăn, đang nấu chính mái tóc của mình!" Phương Thư Kỳ ở 2409 gào lên, anh ta thực sự đã bị dọa sợ.

"Vừa rồi người nhà đã khuất của tôi cũng đến gõ cửa, nói tôi bất hiếu, nhưng rõ ràng là tôi đã đốt rất nhiều tiền giấy cho bọn họ rồi mà." Cơ thể của Tiểu Thu ở 2203 đang run rẩy: “Lễ Vu Lan đã qua rồi! Tại sao bọn họ còn quay trở lại?”

“Ngày không làm chuyện mờ ám, đêm không sợ quỷ gõ cửa.” An An nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn bị đám người lớn nghe thấy, cậu sợ hãi trốn ở sau lưng Cao Mệnh.

"Cậu là ai? Các cậu hình như không phải người của tòa nhà số 2!" Vương Quý Sinh trừng mắt nhìn Cao Mệnh: "Con quỷ khổng lồ ở tầng một có phải có liên quan đến cậu không?"

"Tôi là cố vấn tâm lý, hôm nay tới đây để tư vấn tâm lý cho anh Triệu." Cao Mệnh bế An An lên: "Chúng tôi hoàn toàn không biết quỷ quái gì hết, các anh các chị có phải bị điên rồi không?"

“Anh còn mời được cả cố vấn tâm lý?” Lý Lệ nhìn Triệu Hỉ, trong mắt lại tràn đầy trách móc: “Thật là lãng phí tiền bạc!”

Triệu Hỉ không nói gì, anh ta dường như đã quen với việc bị quở trách.

"Trước kia mọi chuyện đều ổn, nhưng tại sao đúng lúc hai người đến thì có chuyện xảy ra!" Vương Quý Sinh gọi tất cả các hàng xóm sang một bên, bọn họ bỏ mặc Triệu Hỉ và Cao Mệnh, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Thực ra Cao Mệnh biết Vương Quý Sinh đang nói với hàng xóm những gì, hắn cũng biết tại sao Vương Quý Sinh lại nhắm vào mình và An An, tất cả những chuyện này đều là một phần của trò chơi.

Sau khi hắn thả quỷ thần máu thịt ra, đã để lại một dòng chữ bằng máu trên vách tường dẫn từ tầng một đến tầng hai - nợ máu phải trả bằng máu, hiến tế một người sống cho ta, có thể tha cho một người sống thoát khỏi tòa nhà.

Vương Quý Sinh ở tầng một và Tiểu Thu sống ở tầng hai chắc là đã nhìn thấy quy tắc này, giết một thả một, vậy nên bọn họ muốn dùng Cao Mệnh và An An làm tế phẩm.

Dưới ảnh hưởng của ám ảnh sợ hãi, tất cả mọi người đều lộ ra sự mong manh và nội tâm chân thật nhất, Vương Quý Sinh muốn sống sót một mình, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Cao Mệnh và An An, bắt đầu thảo luận với những người hàng xóm.

Bởi vì Cao Mệnh mà Triệu Hỉ cũng bị loại khỏi cái vòng nhỏ đó. Điều khiến người ta chạnh lòng là, em dâu và mẹ nuôi của anh ta cho đến tận bây giờ cũng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho anh.

Sau một hồi thảo luận, Vương Quý Sinh làm người đại diện đi về phía Cao Mệnh và Triệu Hỉ: “Chúng tôi sống ở đây hơn chục năm nay không có vấn đề gì, nhưng cứ đúng lúc hai người đến, thì tất cả các chuyện khủng khiếp xảy ra. Nếu như cậu muốn chứng minh mình không có liên quan gì đến chuyện này, vậy thì hãy cùng chúng tôi đi đánh đổ bức tượng quỷ khổng lồ kia."

"Các anh không sợ sao?" Ánh mắt của Cao Mệnh cực kỳ bình tĩnh, hắn cho những người này một cơ hội, nếu như bọn họ nguyện ý đi theo Cao Mệnh để cùng phản kháng, thì tất cả mọi người đều có thể sống.

"Sợ hãi thì có cái tác dụng quái gì, phải trốn thoát ra ngoài mới được." Ánh mắt của Vương Quý Sinh né tránh: "Quỷ là do các cậu dẫn tới, hai người các cậu đi đầu tiên!"

Triệu Hỉ cảm thấy mình đã làm liên lụy Cao Mệnh, muốn nói chuyện, nhưng Cao Mệnh lại xua xua tay, quay đầu nhìn về phía người nhà Triệu Hỉ: "Tôi không thành vấn đề, nhưng Triệu Hỉ đã ở cùng với các người rất lâu rồi. Các người không tin tưởng tôi, chẳng lẽ cũng không tin Triệu Hỉ ư?"

Những người hàng xóm khác không lên tiếng thì cũng thôi, nhưng mẹ nuôi của Triệu Hỉ và Lý Lệ cũng không nói gì, dường như bọn họ đã mặc nhận một số chuyện nào đó.

"Được, chúng ta đi đầu tiên." Cao Mệnh vỗ vai Triệu Hỉ, hắn nhìn thấy ánh mắt của Triệu Hỉ vô cùng ảm đạm, lệ quỷ đến đây, những người đã từng được anh giúp đỡ, lại không hề lựa chọn giúp anh.

Nắm tay An An, Cao Mệnh đi đầu tiên, Triệu Hỉ theo sát ngay phía sau, những người hàng xóm còn lại thì duy trì tránh xa bọn họ vài bậc thang.

Từng bậc một đi xuống dưới, Cao Mệnh và Triệu Hỉ rất nhanh đã đến góc ngoặt chỗ tầng hai, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, dần dần đã nhìn thấy dòng chữ máu viết trên vách tường.

Triệu Hỉ cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta muốn nhắc nhở Cao Mệnh, nhưng ngay vào lúc này sau lưng đột nhiên có người lao tới!

Mấy người hàng xóm nam dường như đã thương lượng bàn bạc từ trước, bọn họ cùng nhau đẩy Cao Mệnh và Triệu Hỉ xuống cầu thang, để hai người bọn họ ngã về phía tượng thần máu thịt!

"Hiến tế! Hai người bọn họ chính là tế phẩm cho ngài!"

Vương Quý Sinh ngay từ đầu đã không hề nghĩ tới phản kháng, anh ta trốn thoát từ bên cạnh tượng thần, suýt chút nữa đã sợ vỡ mật, sức lực của con người làm sao có thể chống lại quỷ thần?

Ký ức đã từng chết lại diễn ra một lần nữa trên người Cao Mệnh, chỉ là lần này hắn không hề có chút đau buồn hay bi thương nào.

"Tôi đã cho các người cơ hội để sống rồi, chính là các người đã tự tay đẩy mình xuống vực thẳm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK