Bức tượng Tiên máu thịt đã hoàn thành bước hiến tế cuối cùng. Trong bốn Tướng, ba Tướng còn lại đã sớm dung nhập vào máu loãng, chỉ mỗi người sống đại biểu cho Sinh tướng lại rất hiếm thấy.
Sinh tướng cần phải giữ được nhân tính, không thể bị mùi thịt trong chung cư ảnh hưởng, càng không thể phạm vào hành vi ăn thịt.
Trong toàn bộ chung cư Tứ Thuỷ, người duy nhất đáp ứng đủ điều kiện để làm Sinh tướng vào lúc này chỉ có mỗi bà ngoại của Cung Hỉ. Sở dĩ bà ấy có thể sống sót đến tận bây giờ, đây rất có thể là do Tư Đồ An và ý chí của Tiên máu thịt cố tình bảo vệ. Bọn họ muốn giữ bà lại, chờ đến thời khắc cuối cùng sẽ biến bà thành vật hiến tế.
Đương nhiên, Cung Hỉ cũng không biết chuyện này. Anh ta còn nghĩ rằng, việc bà ngoại sống sót chính là một bí mật động trời tại nơi đây.
Cung Hỉ trong bộ dạng phần miệng đã bị dị hoá bèn lẻn vào vị trí tận sâu trong ao máu, kiên cường cố chấp cứu bà ngoại ra ngoài. Bác Ngô hơi thương hại liếc nhìn Cung Hỉ, sau đó tiếp tục bò về phía trái tim thần linh trên tượng thần.
Máu thịt đã thông linh, chẳng ai biết bác Ngô đã bị thay thế khi nào. Có thể là mấy giờ trước, cũng có thể là lúc sự kiện bất thường bộc phát, hoặc thậm chí cũng có thể là mười mấy năm trước đây.
Tượng thần cũng không hề kháng cự lại bác Ngô. Mỗi lần trèo lên, một phần cơ thể nào đó của ông ta sẽ dung hợp với bức tượng thần. Chờ đến khi leo lên đến vị trí cao nhất và gỡ lấy trái tim, ắt hẳn ông ta sẽ hoàn toàn dung nhập vào bức tượng.
Tuyên Văn và ác hồn Tư Đồ An có tốc độ rất nhanh, nhưng dường như đã muộn mất rồi.
Bác Ngô đã đoán trước được tình hình hiện tại, vì Tiên máu thịt có hiểu biết rất rõ về cả người và quỷ trong tòa nhà này. Tuy nhiên, ông ta đã tính sót về một con quỷ mà Cao Mệnh dẫn theo.
“Anh Triệu! Tóm ông ta lại!”
Cánh tay vặn vẹo nắm lấy mắt cá chân của bác Ngô, cái đầu đang gục xuống bờ vai của Triệu Hỉ từ từ ngẩng lên; thân thể của anh ta bị tổn hại đến mức sắp sửa chẳng thể ráp nối lại với nhau được nữa rồi.
“Buông tao ra!” Bác Ngô mạnh mẽ đạp Triệu Hỉ một cước, nhưng cả cơ thể mệt mỏi rã rời của anh ta cũng từ từ khép vào, tựa như muốn bao trùm cả bác Ngô vào trong đó.
“Không nhiễm mùi máu thịt, đây là thứ quái quỷ gì vậy?” Bác Ngô lấy một lá bùa màu vàng từ trong túi tiền ra, ném về phía Triệu Hỉ. Những mảnh vụn của tờ giấy vẽ bùa ấy bao vây bức di ảnh của anh ta, sau khi tiếp xúc với Triệu Hỉ thì toả ra từng ngọn quỷ hoả.
Trong lúc hai kẻ đó cầm chân nhau, ác hồn của Tư Đồ An đã nhanh chóng đến gần. Hai khuôn mặt người chết sắp dung hợp thành một; nó há hốc miệng ra, muốn cắn vào trái tim trong suốt kia.
“Cút!!!”
Tuyên Văn thét to đầy giận dữ. Đồng tử trong mắt cô tràn đầy tơ máu, từ đáy mắt hiện ra vô số gương mặt vỡ vụn. Đó chính là tâm tình của những người xa lạ đang khuấy động bóng tối. Tuyên Văn dùng máu từ tim mình, thêu dệt nên một mạng lưới bóng tối.
Tuyên Văn có thể điều khiển bóng tối, đó chính là sức mạnh do thế giới bóng tối trao cho cô. Nhưng càng sử dụng nhiều, cô càng dễ bị nó cắn trả dữ dội. Bởi vì, cô vẫn luôn cố gắng thay đổi vận mệnh của mình, trong khi thế giới bóng tối lại không ngừng sửa chữa những sai lầm của nó.
“Thật phiền toái.” Đang bò trên tượng thần, bác Ngô cũng nhìn thấy Tuyên Văn và Tư Đồ An xông đến. Ngay lập tức, ông ta lấy ra một con dao từ trong người.
Thầm tụng niệm tên hiệu của Tiên máu thịt xong, ông ta tự dùng dao đâm vào tay trái.
Máu của ông ta đậm đặc hơn của người người bình thường khá nhiều, nhỏ từng giọt lên thân thể của bức tượng thần. Đồng tử trong mắt của bác Ngô dần tiêu tan, chỉ còn lại mỗi lòng trắng. Cơ thể ông ta bắt đầu tăng tốc độ dung hợp với bức tượng thần.
Các bộ phận con người trên cơ thể của bác Ngô càng lúc càng ít đi, mà sinh lực ẩn chứa trong bức tượng thần càng lúc càng nhiều. Từ thất tình lục dục đến đủ các sự tình của nhân gian, tất cả những trải nghiệm và ký ức của bác Ngô đều men theo từng sợi tơ máu của bức tượng thần, chảy về trái tim trong suốt kia.
Trái tim Thần linh nằm giữa ranh giới của tồn tại và không tồn tại dần dần rõ nét hơn; ý chí chủ đạo của Tiên máu thịt đang trở về.
“Trái tim này là của tao!” Tư Đồ An bị bóng tối vây hãm; linh hồn của gã bắt đầu xuất hiện vết máu loang lổ: “Mày giao mọi sự hung tàn của mày qua cho tao đi! Cùng tất cả các oán hận và tra tấn nữa! Tao biết mày từng giết bao nhiêu người, đã thu hoạch được bao nhiêu oán khí! Chính tao là người dẫn dắt từng bước để mày trở thành một tên sát nhân liên hoàn, cũng chính là tao kiên nhẫn vun đắp nên nỗi tuyệt vọng trong mày!”
Tư Đồ An hiểu rất rõ về kẻ sát nhân trong vụ án diệt môn kia. Hung thủ chính là đối tượng mà gã sàng lọc cẩn thận mà ra đấy. Không những thế, mọi kích thích về mặt tâm lý và tinh thần đều do gã thiết kế từng bước, dần dần đẩy tên sát nhân đến vực sâu, rồi ôm choàng lấy vực sâu!
Nếu Cao Mệnh không đến, Tư Đồ An sẽ dẫn đầu toàn bộ các điều tra viên đi tiêu diệt tên ác quỷ do chính tay gã nuôi dưỡng, sau đó dùng cử chỉ chính nghĩa nhất mà dung hợp hai trái tim, cuối cùng chính thức trở thành Cục trưởng Cục Điều tra khu Đông – người có đủ khả năng xử lý sự kiện bất thường cấp 4!
“Mày…”
Ác quỷ dung hợp với kẻ điên, Tư Đồ An áp chế luôn cả ý chí của ác quỷ, khiến thân thể linh hồn xuất hiện từng cái tên đẫm máu.
Linh hồn bị nhuộm đỏ, Tư Đồ An xé bóng tối rách thành một lỗ hổng. Sau khi nhận ra Trái tim Thần linh không còn trong suốt nữa, gã lập tức xông thẳng về bác Ngô – kẻ đang dung hợp với bức tượng thần.
“Ông là thần mà tôi cúng bái, vậy tại sao không nghe lời cầu nguyện của tôi? Tôi đã cung cấp máu thịt, chọn vị trí phong thuỷ đắc địa cho ông, ông xuất hiện là nhờ có tôi!”
Tư Đồ An khinh nhờn thần linh, lúc này chỉ muốn nuốt sống thần linh vào bụng mình.
“Bởi vì có cúng bái, ta xuất hiện. Ta chính là ta. Những gì mà ta đoạt được thì chính là do ta đoạt được. Ngươi cũng chỉ là một trong những đống máu thịt từng quỳ trước mặt ta.” Đôi tay của bác Ngô đã sáp nhập vào bên trong bức tượng. Khuôn mặt của ông ta hoàn toàn khác hẳn so với trước đây; đôi mắt cũng bị biến dị, trong khi hai tay trái phải của bức tượng cũng khép lại trước ngực.
Tám cánh tay đại diện cho bát Thức, nhưng lúc này máu thịt lại đại diện cho tai hoạ. Toàn bộ ao máu rung chuyển điên cuồng; mái nhà sụp đổ, hành lang các tầng lầu bắt đầu đứt gãy. Và cuối cùng, bức tượng Tiên máu thịt bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Tứ Tướng trợn mắt, gây ra một cảm giác áp bức khó tả đến mức khiến tất cả những người sống sót ở đây đều cảm thấy ngạt thở. Toàn bộ máu tươi trong khu chung cư đều đang hội tụ về nơi này.
“Nhờ có tôi mà ông mới xuất hiện! Tôi đã có thể kêu gọi mọi người thờ phụng ông, vậy cũng có thể đạp nát tượng thần của ông!” Tư Đồ An thật sự điên rồi. Gã lấy ra lá bùa sát mạng cuối cùng mà mình chưa dùng đến: “Ông có biết tại sao phần da người của những kẻ vô tội lại có thể chế tác thành loại bùa chú khắc chế máu thịt hay không? Đó là do những lời khẩn cầu và kêu gọi của đám người vô tội kia. Đó là do nguyện vọng mãnh liệt cùng cực của những kẻ oan khuất trước cái chết. Họ mong mỏi sự hiện thân của ông, thế nên mới có ông, từ đó mới có Thần linh!”
Dùng bàn tay của cơ thể linh hồn để nắm lấy lá bùa sát mạng, canh ngay lúc bác Ngô kịp dung hợp hoàn toàn với bức tượng thần, Tư Đồ An nhanh nhẹn ấn tay xuống, đâm xuyên cả cánh tay linh hồn của mình qua lồng ngực của bác Ngô!
“Hai mươi năm qua, tôi vẫn luôn tìm kiếm ý thức chủ đạo của Tiên máu thịt trong toà nhà này và vẫn luôn nghĩ rằng việc cúng bái Tiên máu thịt sẽ không thành công. Tôi đã tìm khắp các bức tượng thần, ai ngờ ông lại trốn ở bên ngoài toà chung cư, ẩn nấp bên trong cơ thể của người sống!”
Tư Đồ An túm lấy cổ của bác Ngô, cố gắng xé ông ta ra khỏi bức tượng. Dù có phải phân thây bác Ngô, Tư Đồ An cũng quyết tâm không thể để ông ta dung hợp với bức tượng.
“Ngươi quá cố chấp rồi! Ngay từ đầu, vốn dĩ có một số thứ đã tồn tại sẵn, cũng không phải đến từ âm mưu và bố trí của ngươi.” Bốn cánh tay nhuốm đầy máu tóm lấy Tư Đồ An, bốn cánh tay còn lại thì ôm lấy thân thể của Tuyên Văn, chỉ là bác Ngô lúc này lại không thể nào trốn tránh được. Bộ ngực của ông ta chảy ra một lượng lớn máu đen hôi hám. Cái gọi là bùa sát mạng, thực ra chính là nghiệp chướng do Tiên máu thịt gây nên. Bọn họ chết vì Tiên máu thịt, thế nên trở thành dạng độc dược có khả năng gây tổn hại cho Tiên máu thịt.
Mặt đất rung chuyển, các bức tường trong chung cư Tứ Thuỷ đầy vết nứt. Dù là Tiên máu thịt chiếm cứ ý thức chủ đạo, hay Tư Đồ An có cướp được trái tim thần linh, thì kinh dị này đều sẽ bị mất khống chế.
Cao Mệnh bắt lấy sợi xiềng xích của Triệu Hỉ, nhặt rìu cứu hoả lên: “Đưa cho tôi lá bùa sát mạng cuối cùng.”
Sinh mệnh của Chúc Miểu Miểu gần như cạn kiệt. Cô đã không thể sử dụng lá bùa sát mạng do bà đồng tặng cho nữa rồi.
Dán lá bùa lên lưỡi rìu, Cao Mệnh hít một hơi thật sâu: “Những người vô tội nhất đã trở thành một lưỡi dao đủ sức sát thần. Đây có lẽ là tâm nguyện cuối cùng của bọn họ.”
Tiến lên một bước, Cao Mệnh phóng nhanh hai chân, chạy điên cuồng qua các hành lang.
Mặt đất đang vỡ vụn; hắn dùng hết sức lực để chạy thẳng đến rìa ao máu, tiếp theo là ném sợi dây xích trong tay về phía bức tượng thần.
Triệu Hỉ sắp tản ra, nhưng vì cảm giác được sợi xích đang đến gần nên lập tức buông gót chân của bác Ngô ra, sau đó kéo theo cơ thể tan nát của mình mà tóm chặt lấy sợi dây xích.
Sợi dây xích được hình thành bởi ký ức và chấp niệm quấn chặt lấy cánh tay của bức tượng, Cao Mệnh cũng nắm lấy sợi xiềng xích này mà nhảy qua ao máu.
Sự cân bằng giữa bác ngô, Tư Đồ An và Tuyên Văn bị phá vỡ. Cao Mệnh bám vào những vết thương trên bề mặt bức tượng thần, bò về phía trái tim trong suốt.
Máu đen trong bụng liên tục chảy ra, chữ “Mệnh” màu đen tựa như một lời nguyền không thể rửa sạch được. Cao Mệnh trèo lên phần đầu của tứ Tướng, trái tim thần linh đang nằm ngay trước mặt hắn.
“Ông thà cho hắn chứ không cho tôi à?” Phần chữ bằng máu trên cơ thể Tư Đồ An càng lúc càng đậm. Hiện tại, không rõ là gã đã thành công chiếm cứ ác quỷ, hay ác quỷ đã chiếm lấy linh hồn của gã rồi.
Bác Ngôn phân ra hai cánh tay để ngăn cản Cao Mệnh, nhưng Tư Đồ An và Tuyên Văn đều không phải là đèn đã cạn dầu. Cả hai người bọn họ đều đang chờ cơ hội này.
Bóng tối và hung thần đồng thời bộc phát; cả hai thoát khỏi mối ràng buộc, lao nhanh về phía Cao Mệnh ở vị trí trung tâm.
Xét giữa ba người, Tư Đồ An hẳn là nhanh hơn cả. Cao Mệnh cũng biết vậy, thế nên mục tiêu ban đầu của hắn cũng không phải là trái tim này.
Nới lỏng bản tay đang giữ sợi xích ra, lúc Tư Đồ An đang điên cuồng lao thẳng vào trái tim trong suốt, Cao Mệnh bỗng dưng đổi hướng, vung ngọn rìu cứu hoả bổ thằng vào đầu của Tư Đồ An.
”Lần này, tao nhất định phải giết mày!”
Bùa máu được phát động, dòng máu đen của Cao Mệnh bị bùa máu hấp thụ; lưỡi rìu của hắn cắm thẳng vào bờ vai của Tư Đồ An.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh từ phía sau Cao Mệnh truyền đến. Hắn cảm giác như mình bị ai đó kéo về phía sau.
Tám cánh tay đánh mạnh vào nơi Cao Mệnh vừa đứng, trong khi Tuyên Văn kịp thời nắm lấy bả vai của Cao Mệnh. Nếu vừa rồi cô không kéo hắn ra, có lẽ Cao Mệnh đã bị đập thành thịt nát.
Trái tim thần Linh bày ra ngay trước mặt, nhưng cả hai đều không định tranh đoạt.
“Em đi ngăn cản họ! Còn anh đi tóm lấy trái tim kia!”
Không để Cao Mệnh có cơ hội từ chối, cô đã phóng đi.
Bóng tối cuồng loạn bắt đầu dâng trào; trên cơ thể Tuyên Văn xuất hiện những vết rách đáng sợ; trong số đó, có 8 vết thương trông vô cùng kinh khủng.
Toàn thân Tuyên Văn dung nhập vào bóng tối. Tám con quái vật với khuôn mặt cực kỳ thanh tú và khí chất xuất chúng dần bò ra từ vết thương của cô, cắn xé cơ thể, rót đầy những oán khí và hận thù vào sâu trong linh hồn của cô!
Từng bức di ảnh trống không vỡ vụn, bay tán loạn đầy trời. Nơi mà Tuyên Văn đứng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Dường như biết rằng bản thân không thể nào kháng cự lại thế giới bóng tối được, thế nên cô định kéo cả Tư Đồ An và bức tượng thần đi theo cùng.
“Em không thể thay đổi được số phận, nhưng làm nữ chính trong một suốt một tuần lễ vừa qua đã khiến em hài lòng lắm rồi.
Cuối cùng, Tuyên Văn quay đầu nhìn Cao Mệnh: “Nếu anh thật sự không nhớ là đã hứa gì với em trong đường hầm, vậy đừng cố gắng nhớ lại nữa.”