"Không phải như vậy! Ông ấy đang nói dối!" Tiêu Mặc điên cuồng lắc đầu: "Con quỷ giết người kia không để lại bất kỳ dấu vết nào!”
"Cậu không phải là nhân viên của Studio game Độc Giác, làm sao biết ông ấy họ Mã? Còn gọi ông ấy là quản lý Mã nữa?” Hạ Dương quay đầu nhìn Tiêu Mặc.
"Là quỷ nói! Con quỷ đó biết quản lý Mã! Đó là con quỷ bị đột tử khi đang làm thêm giờ! Tôi thực sự không làm gì cả!" Tiêu Mặc thật sự muốn khóc, cậu ta chỉ muốn cố gắng sống sót, nhưng vận mệnh lại nhất định phải đẩy cậu ta theo một hướng kỳ quái nào đó.
"Tốt nhất là trước tiên khống chế hai người bọn họ lại." Cao Mệnh nhìn tứ phía, theo thói quen tìm kiếm những thứ như dây thừng.
"Tin tôi đi! Đó thật sự là quỷ, tên shipper cùng với thi thể này ở trong thang máy, cậu ta còn muốn giết tôi!" Nghe thấy Cao Mệnh nói muốn trói mình lại, dường như Quản lý Mã lo lắng mất đi tự do, anh ta lớn tiếng hét lên chạy về phía lối đi an toàn: "Tất cả mọi người đều sẽ bị cậu ta giết chết! Con quỷ đang ở trên người cậu ta!”
Phá cửa an ninh, quản lý Mã chạy xuống cầu thang về phía tầng lầu của Studio game Độc Giác.
"Cậu nghĩ ai là người tốt? Ai là kẻ xấu?" Hạ Dương không đuổi theo mà quay đầu lại nhìn Cao Mệnh.
"Trước tiên anh hãy để mắt tới cậu shipper, tôi đi giải thích tình hình cho mọi người một chút." Cao Mệnh chạy về phòng làm việc của Studio game Ánh Đèn Đêm dọc theo hành lang, các nhân viên không ai để ý đến tin nhắn trong điện thoại di động.
"Ngụy Đại Hữu vẫn chưa về à?" Cao Mệnh nhìn vào trong phòng, thấy mấy bàn làm việc trống không, trong văn phòng chỉ còn lại một thực tập sinh Vương Yêu Yêu: "Sao Lý Giải và Trương Vọng cũng chạy ra ngoài rồi?”
"Hình như là đi vệ sinh."
"Cậu ở lại văn phòng, sau khi bọn họ trở về, bảo bọn họ tuyệt đối không được ra ngoài nữa!" Cao Mệnh lấy điện thoại di động ra gọi điện, nhưng không một đồng nghiệp nào bắt máy: "Địa điểm trò chơi có bốn tầng, ngoài nhân viên của Studio game Ánh Đèn Đêm ra, còn có nhân viên của các Studio game khác, trong vòng một giờ phải tập hợp mọi người lại với nhau!”
Hiện tại Cao Mệnh không biết bốn tầng này có bao nhiêu người sống đang tăng ca. Tuy trò chơi này cho người chơi một giờ thời gian đệm, nhưng độ khó vẫn tương đối lớn.
Không liên lạc được với đồng nghiệp, Cao Mệnh lại chạy đến phòng chứa đồ. Tuyên Văn trong trò chơi tình ái là một quỷ tội phạm tâm lý giết người liên hoàn, cô có đôi mắt có thể xuyên thấu trái tim người khác, chỉ số IQ và EQ vượt xa người.
Có cô ở đây có thể giúp ích rất nhiều cho Cao Mệnh.
Đẩy cửa phòng chứa đồ ra, Cao Mệnh nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đặc biệt.
Có vẻ như Tuyên Văn không thuộc về trò chơi này nên những cái bóng kia đang điên cuồng bài xích cô, muốn kéo cô vào chỗ sâu trong bóng tối.
Lúc này thân thể Tuyên Văn bị những cái bóng quấn quanh, mạch máu màu đen vốn xuất hiện trên da bị chôn vào trong cơ thể, trên người cô toát ra một luồng khí tức khiến người ta phải vô thức tránh xa.
"Nếu không có được cảm xúc của 10.000 người kia, có lẽ em không thể cùng anh chơi trò chơi được." Đôi mắt đầy tơ máu nhìn Cao Mệnh, hình như Tuyên Văn đã vượt qua giai đoạn đau đớn nhất, bắt đầu quen với đủ loại thanh âm và cảm xúc cực đoan trong đầu.
"Cô tỉnh đúng lúc thật đấy, lại có trò chơi mới được kích hoạt." Cao Mệnh đỡ Tuyên Văn dậy, bàn tay của hắn hơi khó chịu, bởi vì làn da của Tuyên Văn không có chút nhiệt độ nào, giống như người chết vậy: "Cô cảm thấy thế nào sau khi vào trò chơi, có vẻ hơi khác so với thường ngày nhỉ?”
"Anh không thích ư?" Xung quanh Tuyên Văn vẫn còn rất nhiều cái bóng: "Không phải anh nói uống thường ngon hơn cho thêm đá hay sao?”
"Tôi nói về trà sữa mà."
Cao Mệnh muốn kéo Tuyên Văn ra khỏi những cái bóng, nhưng vừa đưa tay ra, những cái bóng kia giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, hướng về phía Cao Mệnh cắn xé!
Lúc nguy cấp, xiềng xích chứa ký ức và chấp niệm của Triệu Hỉ lặng lẽ xuất hiện, giúp Cao Mệnh tránh bị bóng quỷ tấn công.
"Đeo vòng tay của người khác, anh lại còn kết nối cùng với huyết mạch của người khác nữa." Tuyên Văn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cánh tay của Cao Mệnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi thoát khỏi trò chơi nhảy lầu, Cao Mệnh đã mang theo nỗi đau và ký ức của Triệu Hỉ, bản thân xiềng xích này không phải là vũ khí, mà là một loại trói buộc.
"Thì ra mạch máu do ký ức của Triệu Hỉ ngưng tụ thành còn có thể sử dụng theo cách này?"
Cao Mệnh và Tuyên Văn cùng nhau hợp lực, phải mất rất nhiều thời gian mới xua tan được những cái bóng bao trùm Tuyên Văn, giúp cô tạm thời lấy lại tự do.
"Tại sao những thứ này cứ nhìn chằm chằm vào cô vậy?"
"Em đã đi chệch khỏi quỹ đạo số phận mà thế giới đó thiết kế cho mình, và những cái bóng này đang sửa chữa sai lầm. Lần trước em không vào được trò chơi của Triệu Hỉ chắc cũng bởi vì lý do này." Có lẽ Tuyên Văn đã hiểu được một số chuyện: "Em muốn trở thành người giống như anh, nhưng đây hình như là thế giới mà những cái bóng kia không cho phép, bọn chúng muốn kéo toàn bộ thành phố này vào bóng tối.”
"Tạm thời không nói đến chuyện đó nữa." Cao Mệnh lấy điện thoại ra: "Cô có nhận được tin nhắn này không?"
Tuyên Văn mở điện thoại di động lên, hộp thư trống rỗng, game thủ cũng không bao gồm cô.
"Cô không phải là game thủ sống, chẳng lẽ cô được sắp xếp làm nhân vật quỷ?" Tình huống mà Cao Mệnh lo lắng nhất chính là —— quỷ giết người là Tuyên Văn, mà Tuyên Văn lại đúng lúc mất kiểm soát.
"Tại sao anh lại có thành kiến với những nhân vật mà mình thiết kế lớn đến như vậy?" Tuyên Văn chậm rãi đến gần: "Anh luôn phỏng đoán về em từ góc độ tồi tệ nhất, chẳng lẽ em đại diện cho mặt tối của anh sao? Những gì bình thường anh không dám làm, thì giao hết cho em để đạt được phải không? Thế cho nên mới có quỷ giết người liên hoàn mang trái tim tội phạm ư?”
"Tôi hỏi cô một vấn đề, cô còn hỏi ngược lại tôi mấy cái nữa?" Cao Mệnh mở cửa phòng chứa đồ: "Nếu không phải là cô thì hãy nhanh chóng đi tìm quỷ thật, chúng ta chỉ có một giờ."
Cao Mệnh đã mất quá nhiều thời gian để giúp Tuyên Văn thoát khỏi rắc rối: "Quỷ quái trong trò chơi dường như đều được thế giới không biết kia ban cho một số năng lực, ví dụ như Triệu Hỉ nhảy lầu không chết, có thể miễn nhiễm với thương tổn vật lý, vậy năng lực của cô là gì?”
"Là một loại năng lực có liên quan đến trái tim con người, em có thể nhìn và nghe thấy..." Nói được nửa chừng, Tuyên Văn khó tin cúi đầu xuống, sau đó từ từ nằm xuống đất.
"Làm sao vậy?"
"Có người đang kêu thảm thiết." Nụ cười trên mặt Tuyên Văn đột nhiên trở nên cổ quái: "Xem ra có đôi khi người... cũng không khác gì quỷ.”
Nhận thấy có chuyện không hay xảy ra, Cao Mệnh lập tức chạy tới văn phòng Ánh Đèn Đêm, trong phòng vẫn chỉ có thực tập sinh Vương Yêu Yêu.
"Những người khác đâu!"
"Tôi không biết."
Mang Tuyên Văn theo, Cao Mệnh lại đi tới cửa thang máy, Tiêu Mặc cuộn mình ở một góc, sắc mặt tái nhợt.
"Sao cậu lại ở đây?" Cao Mệnh túm lấy quần áo của Tiêu Mặc hỏi: "Vừa rồi có ai tới đây không?”
"Trong hành lang có người la hét, đại ca canh giữ em xuống tầng tìm người rồi." Tiêu Mặc không còn cảm thấy Cao Mệnh là kẻ biến thái nữa, cậu ta dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay Cao Mệnh: "Anh ơi, em thật sự không phải là quỷ! Nhưng hôm nay em đã đụng phải quỷ! Con quỷ đó muốn chơi chết chúng ta, tâm lý của nó đã hoàn toàn bị bóp méo!”
"Cậu ở lại đây." Cao Mệnh và Tuyên Văn đẩy cửa an toàn ra, một mùi máu tanh nồng đậm phả vào mặt.
Thời gian một giờ rõ ràng còn chưa tới, quỷ còn chưa thức tỉnh, nhưng đã có người bị giết!
Tim đập thình thịch, Cao Mệnh đẩy cửa tầng 12 ra, hành lang tràn ngập sự yên lặng chết chóc.
Tiếp theo bọn họ lại đi tới tầng 11, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vết máu và các loại dấu vết giằng co.
"Có người đang nhân cơ hội này để săn giết những nhân viên khác!"
Trò chơi của quỷ đã biến thành trò chơi của con người, mức độ đẫm máu và kinh hoàng còn đáng sợ hơn cả khi quỷ thức tỉnh.
Xung quanh không có một người sống nào, chỉ có máu.
Đẩy cửa an toàn tầng 10 ra, vô số vết máu văng tung tóe trên tường, Cao Mệnh theo dấu giày đẫm máu trên mặt đất, đi thẳng một mạch tới gần phòng đạo cụ của Studio game Độc Giác.
"Trung tâm của vết máu ở ngay đây."
Cao Mệnh nắm lấy tay nắm cửa của phòng đạo cụ. Khi hắn chuẩn bị mở cửa ra, bóng đen bao phủ tầng này bắt đầu chậm rãi biến mất!
Vết máu và mùi hôi thối cũng theo bóng đen rút đi, tựa như đều bị một thế giới khác nuốt chửng.
"Trò chơi kết thúc rồi ư? Có ai đó đã giết người bị quỷ ám?" Cao Mệnh nhìn điện thoại di động, từ lúc trò chơi bắt đầu đến giờ mới được 36 phút, hắn thậm chí còn chưa làm gì.
“Thật tàn nhẫn và điên cuồng!” Tuyên Văn đưa tay vào trong bóng tối: "Rõ ràng là có người muốn giết chết tất cả mọi người ngoại trừ chính mình để trốn thoát khỏi trò chơi. Gã lần lượt giết chết các nhân viên, cho đến khi giết được kẻ xui xẻo bị quỷ ám thì mới dừng tay.”
Cao Mệnh trầm mặc không nói gì. Hắn vốn luôn cẩn thận đối với sự quỷ dị trong trò chơi, nhưng trên thực tế sự hung ác mà con người thể hiện còn đáng sợ hơn.
"Trước hết chúng ta có thể xác định được bốn điều. Kẻ sát nhân có lẽ đã trải qua các trò chơi khác, vì vậy gã bắt đầu hành động ngay lập tức sau khi nhận được tin nhắn và nhìn thấy bóng đen quen thuộc; Thứ hai, kẻ sát nhân nằm trong số những người sống sót; Thứ ba, kẻ sát nhân hình như có được một chút năng lực quỷ dị nào đó, nếu không, gã sẽ không thể giết được nhiều người như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.” Tuyên Văn bước tới trước mặt Cao Mệnh: "Thứ tư, kẻ sát nhân không phải là em, lúc xảy ra vụ án chúng ta đang ở cùng nhau.”
"Tôi biết không phải là cô." Cao Mệnh dùng sức đẩy cửa phòng đạo cụ ra, búp bê và nhân vật rơi xuống đất, nhưng vết máu và thi thể đều theo bóng đen tản đi.
Hắn lục lọi khắp phòng, cuối cùng chỉ phát hiện ra một bức ảnh đen trắng, đó là ảnh tập thể của tổ công tác số 1 của Studio game Độc Giác. Họ là nhóm làm việc cực kì có năng lực và cũng quyền lực nhất trong Studio game Độc Giác.
"Có bảy người trong bức ảnh... Bảy sinh mệnh sờ sờ trước mắt.”
Bàn tay cầm ảnh của Cao Mệnh run run, Tuyên Văn nắm lấy cổ tay của hắn: "Có phải anh có cảm giác tội lỗi không? Thật ra chuyện này đâu có liên quan gì đến anh? Anh cũng chỉ là một người bị hại, cho dù anh có lấy cái chết để tạ tội, cũng sẽ có những kinh khủng khác xuất hiện.”
"Nếu tôi chết, liệu trò chơi tôi thiết kế có biến mất không?"
"Không." Tuyên Văn lắc đầu: "Bọn chúng sẽ mất kiểm soát hoàn toàn, thành phố sẽ mất đi vị cứu tinh duy nhất."
"Cô còn rất biết an ủi người khác nữa đấy."