Bên kia hành lang, Cao Mệnh đã nhìn thấy thi thể của người đồng đội.
Vết thương chí mạng ở trên ngực, con dao sắc nhọn đâm vào tim có gắn bùa sát mạng đã qua sử dụng.
Lá bùa mà Tư Đồ An lấy được từ bà đồng không dùng để săn ác quỷ, mà là để giết Nhan Hoa.
Người đã cứu Cao Mệnh khỏi tình thế tuyệt vọng nửa giờ trước, giờ đã trở nên vô hồn.
Bàn tay từng nắm lấy Cao Mệnh đã mất đi nhiệt độ, bờ vai mà Cao Mệnh dùng để trèo ra khỏi hố nay lại bị trói bởi những sợi xích gỉ sét; anh ta trở thành một cái thang, bỏ lại chính mình phía sau.
“Mày chắc chắn là đang đi tìm cậu ta phải không?” Tư Đồ An rút con dao sắc nhọn từ trên ngực Nhan Hoa ra, bùa sát trên lưỡi dao hóa thành tro bay: “Giết cậu ta chẳng dễ hơn giết chết ác quỷ là mấy, nhân lực của tao đã bị tổn hại rất nhiều.”
Lưỡi dao sáng nhẹ nhàng chém ngang mặt Nhan Hoa và cắt đứt hình xăm quỷ khổng lồ.
“Tao đã cho cậu ta một cơ hội đầu hàng và nghĩ đến việc yêu cầu cậu ta làm mọi thứ cho tao, nhưng cậu ta đã từ chối tất cả.” Tư Đồ An nhìn hình xăm trên lòng bàn tay: “Tao rất tò mò, tại sao một người không tham tiền, không thích quyền lực, không có bất kỳ sở thích nào lại hết lòng giúp đỡ mày như vậy?”
Cao Mệnh không lên tiếng, chỉ cầm chặt sợi xích trong tay.
Khi biết tin Tần Thiên qua đời, trong lòng hắn có một cảm giác không chân thực. Sau khi vào Sở Điều tra Lệ Sơn thay thế Tần Thiên, hắn ngồi vào vị trí của Tần Thiên, có thể cảm nhận được dấu vết tồn tại của Tần Thiên ở khắp mọi nơi. Hắn chậm rãi hoàn thiện hình ảnh của Tần Thiên thông qua nhật ký công việc, ảnh và video do Tần Thiên để lại, nhưng lúc đó Tần Thiên đã không thể quay lại.
Sau đó, hắn đích thân chọn các thành viên trong đội, để Nhan Hoa và Vãn Thu gia nhập. Hắn biết mình đã dẫn họ đi trên con đường nguy hiểm như thế nào, nhưng lúc đó hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hắn đã tự lên dây cót cho mình, luôn nghĩ về thảm họa và ma quỷ. Hắn không chuẩn bị cho cái chết của những người xung quanh, hay nói cách khác, hắn không chuẩn bị để nói lời từ biệt.
Sâu thẳm trong lòng hắn dường như có một cảm giác không có cái chết, như thể đó là một căn bệnh.
Bàn tay cầm sợi xích chậm rãi giơ lên, Cao Mệnh chỉ vào mặt Tư Đồ An: “Tao muốn giết chết mày, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã có cảm giác thôi thúc này rồi.”
“Thế à?” Tư Đồ An thản nhiên ném mảnh hình xăm đi: “Lần đầu tiên gặp mày, tao phát hiện khí chất và ánh mắt của mày khác hẳn với tất cả các điều tra viên. Tao rất ngưỡng mộ mày, thậm chí còn cảm thấy bất an. Nếu không phải ác quỷ cản đường, mày đã chết trong căn phòng thứ 9 ở tầng hầm của tòa B rồi.”
“Đừng bốc đồng, trước tiên hãy đi xuống lòng đất! Anh đã có được trái tim máu thịt rồi, chỉ cần tiêu diệt được ý chí chính của Tiên máu thịt, anh có thể lấy được trái tim của thần linh, sở hữu sức mạnh máu thịt và trở thành chủ nhân của chung cư này.” Ánh mắt của Tuyên Văn vô cùng lý trí: “Anh phải làm điều đúng đắn, nếu không sẽ có nhiều người chết hơn.”
“Lựa chọn của mày không quan trọng, bởi vì mọi người ở đây đều sẽ chết.” Tư Đồ An bước qua thi thể của Nhan Hoa: “Mang theo nó đi, chúng ta đi xuống tìm Tiên máu thịt.”
Mùi thịt thoang thoảng trong hành lang, hai bên đi tới tầng hầm của tòa A, nơi này đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Các vết nứt xuất hiện trên tường và mặt đất, bảng hiệu treo trên cửa hàng rơi xuống đất, mặt đất ở giữa hành lang sụp đổ một mảng lớn, ảnh hưởng đến cả từ đường máu thịt.
Phía trên từ đường bị đường ống xiêu vẹo xuyên thủng, những bức chân dung bằng da người treo bên trong từ đường rải rác khắp nơi, những khuôn mặt tái nhợt khổ sở nhìn chằm chằm vào người và quỷ trong hành lang, như thể mong đợi họ trở nên giống mình.
“Có người đã vào từ đường trước.” Tuyên Văn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ý chí của Tiên máu thịt còn ở đây. Đây là địa bàn của nó, hãy cẩn thận!”
“Giết chết Tư Đồ An rồi tính những chuyện khác, kẻ này quá nguy hiểm.”
Bên trái và bên phải hành lang, Cao Mệnh và Tư Đồ An mỗi người đứng ở một bên. Bà đồng nói đúng, đêm nay một trong hai người bọn họ nhất định sẽ chết, trong lòng hai người đều rất rõ.
Mùi thịt nồng đậm tỏa ra từ từ đường, những kẻ điên ăn thịt, quái vật biến dạng và những người sống bị dục vọng trong lòng ám ảnh đều bị mùi thịt kích thích. Trừng to đôi mắt đỏ bừng, chúng vội vã lao đến từ đường máu thịt!
Không có chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ là những trận chiến nguyên thủy nhất. Mùi máu tanh ghê tởm trộn lẫn với mùi thịt nồng đậm, máu ấm tràn ra trong không khí, hành lang đông đúc nhanh chóng biến thành luyện ngục.
Các điều tra viên đã sống sót đến hiện tại hoàn toàn có thể khống chế sức mạnh do thịt mang lại, chẳng hạn như Thanh Ca; anh ta sinh ra là để chiến đấu. Với sự giúp đỡ của Tư Đồ An, anh ta có tất cả các kỹ năng chiến đấu được truyền lại từ xã hội sống. Lúc này anh ta và Quỷ Tử đang đánh nhau, mà Quỷ Tử thì bị áp chế đến không thở nổi.
“Không có cách nào để chống lại nỗi sợ hãi, đó là lý do tại sao lại có sợ hãi.” Tư Đồ An cầm con dao chặt xương, mỉm cười nhìn Cao Mệnh: “Đã lâu rồi tao không có loại cảm giác sợ hãi như vậy.”
“Tao thì khác với mày, mỗi ngày đều sợ hãi, nhưng sau khi sợ hãi, tao vẫn tiến về phía trước.” Nắm lấy sợi xích, Cao Mệnh lao thẳng tới.
“Tao đã dành 20 năm để chuẩn bị cho cơ hội này, mày thực sự muốn cướp nó đi ư? Mày còn cho rằng tao sai sao?” Tư Đồ An vung dao chống cự, gã và Cao Mệnh đều ăn “thịt”, cho dù bị chém cũng sẽ không chết ngay lập tức. Gã cho rằng Cao Mệnh không có cách nào giết mình, bản thân gã vẫn giữ một lá bùa sát mạng.
“20 năm chuẩn bị?” Lời nói của Tư Đồ An lộ ra một tin tức, tựa hồ có một số việc vốn dĩ đã tồn tại, rất mâu thuẫn với suy đoán trước đó của Cao Mệnh.
Chấn thương nối tiếp chấn thương, cả hai bên đều đặt cược mọi thứ và đặt cược mạng sống của họ về phía mình.
Sự tàn bạo của việc giết chóc tiếp tục leo thang, một số điều tra viên ăn thịt đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, bị “máu thịt” nuốt chửng và biến thành máu; các cư dân chung cư với thân hình dị dạng phải đối mặt với số lượng lớn các điều tra viên, tất cả đều bị thương, một số còn bị biến thành những bóng đen dưới lưỡi dao.
Trong hành lang càng ngày càng ít người, máu và thịt, hận thù và ý chí của người chết từ từ thấm vào lòng đất.
Ở góc tường, máu đang lan rộng, những bông hoa nở rộ thơm mùi thịt.
Các bức tường của từ đường và hành lang ở tầng hầm bắt đầu sụp đổ, bên dưới chung cư Tứ Thủy này là một vũng máu khổng lồ, thu thập tất cả oán hận, đau đớn và lời cầu nguyện suốt 20 năm qua.
Một số cư dân trong chung cư và điều tra viên không kịp né tránh đã rơi xuống vũng máu. Dù họ có giãy dụa thế nào cũng không thể trốn thoát được nữa.
“Cao Mệnh!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trong từ đường máu thịt. Sau khi bức tường sụp đổ, căn phòng sâu nhất của từ đường hiện ra trước mắt mọi người.
Trong căn phòng bí mật từng được bao phủ bởi những bức chân dung da người, có một bức tượng Tiên máu thịt trông rất gớm ghiếc.
Nói là tượng cũng không còn thích hợp nữa. Bức tượng cao hơn nhiều so với con người, làn da không khác gì người sống; tám cánh tay dang ra trong bóng tối như một tán cây, mỗi cánh tay đang giữ một người giấy.
Các nạn nhân của vụ thảm sát đang bị buộc phải hợp nhất với bức tượng, sự bất bình và thù hận của họ đã mang lại cho bức tượng những cảm xúc của con người, lòng bàn tay đang dần mọc ra mắt, mũi, miệng và các cơ quan khác.
Dưới tám cánh tay là bốn khuôn mặt trống, dường như tương ứng với bốn giai đoạn sinh, dục, tử và nghiệp trong tòa nhà.
Phần thân dưới của bức tượng giống như một cây cổ thụ cắm rễ trong vũng máu. Cung Hỉ vừa hô tên Cao Mệnh đang nằm sau bức tượng với bà ngoại trên lưng, còn Triệu Hỉ thì cơ thể bị phân thành từng mảnh nằm trên mặt đất, bác Ngô ở cùng với bọn họ cũng đã biến mất.