Khu đông, cuối đường Hoàng Hậu, bên trong lễ đường Thế Kỷ đang tổ chức một sự kiện từ thiện lớn.
Ngoài cửa sổ mây đen vần vụ, mưa lớn đang tàn phá thành phố; trong nhà ca hát nhảy múa, hội trường rộng lớn ngồi kín những tinh anh của xã hội thượng lưu Hãn Hải.
Tấm kính thủy tinh trong suốt phân chia thế giới thành hai phần, bọn họ có thể nhìn thấy lẫn nhau, nhưng không thể chạm vào nhau.
"Không có thư mời và thẻ làm việc không được vào trong hội trường, các cậu có thể đứng ở bên ngoài để xem." Người bảo vệ to lớn tròn trịa bỏ lại Cao Mệnh và Vãn Thu ở phía sau, mọi người đều là người bình thường, nhưng ánh mắt tên bảo vệ kia nhìn Cao Mệnh đầy khinh bỉ, tựa hồ cảm thấy Cao Mệnh không biết thân biết phận.
Cao Mệnh cũng không tranh cãi với nhân viên, tóm lấy Vãn Thu kéo ra ngoài hội trường, bọn họ ẩn mình bên trong đám đông.
An ninh tại hội trường cực kì nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể đến gần Tư Đồ An, chứ đừng nói đến việc tìm cơ hội để ra tay.
"Hội trường quá rộng lớn, cho dù kích hoạt toàn bộ di ảnh, cũng không thể bao trùm được phạm vi rộng lớn đến như vậy." Cao Mệnh cúi đầu, nếu như những người xung quanh biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chắc sẽ sợ chết khiếp.
“Hàng trăm người cùng lúc bị mắc kẹt trong sự kiện bất thường, lại còn có nhiều phóng viên truyền thông như vậy, tin tức nhất định sẽ không thể phong tỏa, đến lúc đó Cục điều tra nhất định sẽ điên cuồng điều tra đến cùng."
Sự kiện từ thiện rất nhanh đã bắt đầu, sau những màn trình diễn của các em nhỏ đến từ Học viện Tư thục Hãn Hải, các doanh nghiệp và cá nhân nhân hậu lần lượt tiến hành quyên góp, những người này thực sự mong muốn giúp đỡ cho những gia đình gặp khó khăn.
Sau khi buổi lễ quyên góp kết thúc, MC cuối cùng đã nói ra những lời mà Cao Mệnh từng nghe trên TV - “Hãy vun trồng và phát huy tinh thần bác ái, dẫn đầu xu thế đề cao đạo đức, người tốt việc tốt! Sau đây, tôi xin kính mời ông Tư Đồ An, Phó Chủ tịch Hội từ thiện Hãn Hải, phát biểu với các bạn.”
Tư Đồ An mặc nguyên một cây trang phục được thiết kế riêng bước ra khỏi hậu trường, gã vừa xuất hiện, toàn hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay, nhạc nền cũng thay đổi.
Nhìn chằm chằm Tư Đồ An từ xa, trong mắt Cao Mệnh hiện lên những tia máu, hắn phải kiềm chế bản thân lại.
Tư Đồ An ngụy trang quá giỏi, dáng người gã cao ráo cân đối, khuôn mặt tuấn tú chững chạc, ấn tượng đầu tiên cực kì tốt.
Khi dần hiểu rõ hơn về gã, mọi người sẽ phát hiện ra gã còn tốt hơn cả những gì mà bọn họ nghĩ. Thiên tài kinh doanh, đại sứ từ thiện, khiêm tốn bác học, tiêu chuẩn đối nhân xử thế của gã đã được viết thành sách, đơn độc lấy ra bất kỳ một ưu điểm nào trên người gã cũng đủ để vô cùng chói mắt.
Khi Tư Đồ An bắt đầu nói, khán giả bên dưới trở nên im lặng, những tinh anh được gọi là thượng lưu xã hội cũng bắt đầu kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn phối hợp vỗ tay.
"Bây giờ là ban ngày, cưỡng chế kích hoạt di ảnh, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, xung quanh còn có nhiều người như vậy..." Cao Mệnh hoàn toàn không thể nghe Tư Đồ An đang nói gì, hắn chỉ muốn giết chết đối phương, rồi nhốt linh hồn của gã vào phòng tra tấn.
Gắng nhịn ý định giết người, Cao Mệnh bởi vì đang tìm cơ hội nhắm vào Tư Đồ An, nên không ngừng quan sát hội trường, hắn bất ngờ phát hiện ra trong hội trường hình như cũng có người có cùng ý tưởng với mình!
Ở chỗ giao nhau giữa bên trong và bên ngoài hội trường, có một người đàn ông đeo khẩu trang lặng lẽ thay quần áo, anh ta lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh cũ nhàu nát.
Người đàn ông dường như đang cầu nguyện với bức ảnh, sau khi thực hiện vài động tác ra hiệu bằng tay, màu sắc cái bóng của anh ta bắt đầu đậm hơn.
Bài phát biểu của Tư Đồ An kéo dài trong 15 phút, khi vừa bắt đầu nói đến phần kết, hai thanh niên mặc âu phục bên trong hội trường đột nhiên đứng dậy, không hề có chút dấu hiệu nào lao về phía Tư Đồ An.
Hội trường náo động, bảo vệ lập tức ngăn cản, Tư Đồ An lùi về phía hậu trường, một cánh tay trắng bệch đột nhiên từ trong bóng tối sau tấm rèm vươn ra.
Rất nhiều người đã nhìn thấy, bàn tay đó tóm về phía Tư Đồ An, vị đại sứ từ thiện Hãn Hải này đã bị tấn công!
"Là ai muốn giết gã?" Cao Mệnh cảm thấy sự tình không đơn giản đến như vậy, nếu đối phương có thể lẻn vào hậu trường, vậy thì hoàn toàn có cơ hội nhiều hơn và tốt hơn để giết người, tại sao lại cứ phải ra tay vào đúng lúc Tư Đồ An sắp phát biểu xong?
Cảm giác này giống như là cố ý muốn để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tư Đồ An bị tấn công và bị thương nặng.
Máu chảy ra, nhân viên an ninh và nhân viên cấp cứu đều chạy vào hậu trường, người dẫn chương trình cầm micro cố gắng cứu hiện trường nhưng không ai nghe lời anh ta.
"Vãn Thu, em ra quán trà sữa bên ngoài đợi anh trước." Cao Mệnh nhìn thấy người đàn ông khả nghi rời khỏi vị trí, đi ra phía bên ngoài hội trường. Hắn lặng lẽ đi theo đối phương, hai người một trước một sau lần lượt bước vào nhà vệ sinh.
Sau khi chờ đợi một lát, Cao Mệnh đột nhiên phát hiện, bóng tối lấy ngăn thứ ba của nhà vệ sinh làm trung tâm, đang lan rộng ra bốn phía, hắn vô tình bị kéo vào trong thế giới bóng tối.
Trốn vào trong một ngăn vệ sinh khác, Cao Mệnh rất nhanh nghe thấy tiếng bước chân, một giọng nói có phần quen thuộc vang lên bên ngoài.
“Bức ảnh của tôi có hữu ích không?”
"Bác sĩ Lộc, chuyện mà anh giao phó đều đã làm ổn thỏa, tạo ra sự hỗn loạn, để A Muội Nhi tấn công Tư Đồ An trước mặt các phóng viên."
Cao Mệnh lén nhìn qua khe cửa, người đàn ông khả nghi tháo khẩu trang ra, không ngừng ho khan, dường như anh ta đang lạm dụng sinh mệnh để sử dụng di ảnh.
Đối diện với người đàn ông khả nghi là một bác sĩ trẻ mặc áo khoác trắng, trông gã có vẻ lớn hơn Cao Mệnh một chút, đeo kính mắt, nhã nhặn lịch thiệp, nhưng bóng tối đã để lại một "vết bớt" lớn trên mặt gã.
Nhìn thấy khuôn mặt của bác sĩ Lộc, từ lồng ngực Cao Mệnh truyền đến một cơn đau nhói, hắn nhớ vị bác sĩ này!
Trong cái chết đầu tiên, hắn cho rằng mình đã bị điên, muốn đi khám bệnh, chính là vị bác sĩ ở thế giới bóng tối này đã chữa trị cho hắn.
Hắn đã kể với bác sĩ tất cả các triệu chứng của mình, nhưng đối phương lại dùng dao phẫu thuật đâm vào cổ hắn.
Đó là cái chết đầu tiên của Cao Mệnh, bởi vì hắn không có ký ức về cái chết, sau này hắn lại gặp vị bác sĩ này mấy lần nữa, kết cục của mỗi lần đều cực kì thê thảm.
Cao Mệnh nín thở không phát ra bất kì âm thanh nào, đã trải qua nhiều cái chết như vậy, hắn cũng sớm đã quen với đau đớn.
"Làm ổn thỏa rồi?" Bác sĩ Lộc lấy lại di ảnh đen trắng của mình, gã hình như mắc bệnh sạch sẽ, kiên nhẫn lau lau bức ảnh vài lần.
"Bởi vì là ban ngày, A Muội Nhi bị hạn chế rất lớn, nên có thể cô ấy đã không hoàn toàn làm mọi việc theo kế hoạch..." Người đàn ông có chút sợ hãi, anh ta thấy bác sĩ Lộc không đáp lại, thì tốc độ nói nhanh hơn.
"Những đứa trẻ ở Học viện tư thục Hãn Hải cũng xử lý xong rồi, đều đã đưa đến hầm chó ở khu Đông, tối nay anh và Tư Đồ An có thể đến đó kiểm tra." Người đàn ông cầu xin nói: "Tôi đã làm tất cả những gì như anh nói, có thể bỏ qua cho A Muội Nhi không? Con bé vẫn còn nhỏ."
“Anh có thể đi, nhưng con bé thì không.” Bác sĩ Lộc mặt không biểu cảm nói: “Mỗi một bệnh nhân của tôi, đều là đồ sưu tập của tôi.”
"Trước đây anh đâu có nói như vậy, tôi đã làm nhiều chuyện cho anh đến tehes, thậm chí còn giết người, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa cả!" Người đàn ông đi về phía bác sĩ Lộc, anh ta vừa mới nắm lấy vai bác sĩ Lộc, từ bên dưới chiếc áo khoác trắng liền thò ra một cánh tay của phụ nữ. Khuôn mặt của một bệnh nhân xuất hiện trên người của bác sĩ Lộc, bọn họ dường như đã hòa vào nhau.
“Đúng là tôi đã lừa gạt anh.” Một bàn tay khác cầm dao phẫu thuật từ sau lưng bác sĩ Lộc chui ra, đâm thẳng vào cổ của người đàn ông: “Anh thật sự cho rằng mình có thể đi sao?”
Bức ảnh được đặt trong máu, thi thể của người đàn ông nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, bác sĩ Lộc dường như cũng thu được chút lợi ích, gã rời khỏi nhà vệ sinh, tiến vào chỗ sâu trong bóng tối.
"Hóa ra Tư Đồ An sớm đã hợp tác với quái vật trong thế giới bóng tối, gã để những con quái vật đó tấn công mình, là để chuẩn bị cho việc ứng cử chức Cục trưởng Cục điều tra khu Đông? Hay là muốn tiết lộ sự tồn tại của quỷ?”
Cao Mệnh đợi sau khi bóng tối tan đi, mới mở cửa ngăn nhà vệ sinh ra. Hắn vừa rồi suýt chút nữa đã động thủ với bác sĩ Lộc, nhưng lại nghe được một thông tin khác từ miệng của kẻ bị sát hại.
Xem ra tối nay bác sĩ Lộc sẽ cùng Tư Đồ An đi đến hầm chó khu Đông, Cao Mệnh sợ nếu bây giờ tấn công bác sĩ Lộc, Tư Đồ An sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu.
"Hầm chó khu Đông? Vụ án hầm chó Hãn Hải?"
Cao Mệnh không hề xa lạ đối với vụ án giết người này, bản thân vụ án không quá phức tạp, xảy ra gần Khu tái định cư tạm thời ở rìa khu Đông.
Một ngày nọ, đứa trẻ nói với bố mẹ rằng, có một con chó lớn được giấu trong căn hầm đen bị bỏ hoang, lúc đầu những người lớn không quá để tâm đến, nhưng sau đó trẻ em trong thôn bắt đầu biến mất, những người lớn dần dần nảy sinh nghi ngờ với hầm đen, cuối cùng bọn họ đã phát hiện ra một tên điên chuyên bắt trẻ em trong căn hầm đen.