Hãn Hải, phố Tứ Thủy.
10:00 giờ tối.
Các điều tra viên mặc đồ đen đứng ngay ngắn bên ngoài chung cư Tứ Thủy.
Toàn bộ đường phố đều bị phong tỏa, không khí ngột ngạt đến khó thở.
Không có động viên trước cuộc chiến, cũng không có bất kỳ khẩu hiệu nào, các điều tra viên được lựa chọn tiến lên từng bước một, âm thầm và kiên định.
Chiến thuật biển người không có bất kì tác dụng gì trong việc giải quyết sự kiện bất thường. Quỷ trong thế giới bóng tối có thể tùy ý đóng giả đồng đội; các điều tra viên mới sẽ chỉ gây ra tác dụng phụ trong sự kiện bất thường, vì vậy lần này Cục điều tra đã cử những tinh nhuệ thực sự đến.
Lấy những điều tra viên đã trải qua sự kiện bất thường cấp 4 làm nòng cốt để thành lập nên các tổ điều tra, trước khi bọn họ tiến vào đều đã lên kế hoạch cho mọi thứ, thậm chí tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh. Để có thể bảo vệ tôn nghiêm con người vì lợi ích của nhiều người vô tội hơn, bọn họ tự nguyện trở thành công cụ tiêu hao.
Bất kể những điều tra viên đó đã làm gì trước đây, ít nhất vào thời điểm này, bọn họ đại diện cho sự dũng cảm của con người.
Những bóng dáng run rẩy kia biến mất vào trong chung cư. Ước chừng mấy giây sau, một tiếng thét xé lòng vang lên; bóng tối vô tận bắt đầu lan tràn trong tòa nhà!
Sự kiện bất thường đã được kích hoạt!
So với đêm qua, tác động của sự kiện bất thường này đã mở rộng gấp ba lần, các điều tra viên ngoại vi phong tỏa đường phố cũng bị cuốn vào trong đó.
Nhìn bóng tối bao phủ trên người mình, Cao Mệnh lúc này đang trốn trong tòa C chung cư Tứ Thủy cảm giác mắt phải của mình giật mạnh điên cuồng; phạm vi ảnh hưởng của trò chơi Kinh dị này lớn quá!
Đang ẩn náu trong tòa C, cả bọn cũng trực tiếp bị bao vây bên trong, thậm chí không có cơ hội trốn thoát.
Đèn đỏ trên vòng đen nhấp nháy, mọi liên lạc đều bị gián đoạn. Ánh đèn trong hành lang bắt đầu méo mó, mọi căn hộ dường như đều bị ảnh hưởng. Nhìn những câu đối và cánh cửa màu đỏ tươi, Cao Mệnh như nhìn thấy những cái miệng bị xé toạc ra.
“Có vấn đề.” Tuyên Văn thở ra một hơi khí lạnh, chạm vào bức tường của hành lang, sắc mặt rất kém: “Em vốn cho rằng mình sẽ bị thế giới bóng tối bài xích, không thể cùng anh đi vào giống như lần trước. Nhưng trên thực tế, em cũng trở thành mục tiêu của trò chơi Kinh dị này. Khoảnh khắc vùng bóng tối đó ập đến, em lập tức bị nuốt vào bên trong!”
Tuyên Văn muốn săn Kinh dị, nhưng lần này cô đã bị trở thành con mồi.
“Cảm giác rất kỳ lạ, có thứ gì đó đang kêu gọi tôi.” Nhan Hoa cởi áo khoác, dang hai tay ra, vặn xoắn cơ bắp muốn nổ tung của mình, để cho cái bóng vuốt ve toàn thân mình: “Thật là thoải mái, tôi chưa bao giờ cảm thấy tự do như vậy. Tôi hình như thuộc về nơi này.”
So với hai người không được bình thường là Tuyên Văn và Nhan Hoa, Vãn Thu trông có vẻ rất hướng nội. Cậu đứng bên cạnh Cao Mệnh, tay cầm lá bùa hộ mệnh do bác Ngô đưa, sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Mọi người đừng vội nói chuyện.” Cao Mệnh ra hiệu cho mọi người im lặng. Hắn cẩn thận lắng nghe: “Tại sao trong bức tường… lại có tiếng tim đập?”
Hắn thử mở cửa căn hộ của người dân bên cạnh. Ngôi nhà thoạt nhìn trông rất bình thường, nhưng khi đứng ở bên trong, luôn có thể nghe thấy tiếng tim đập không thể giải thích được.
Như bị tiếng tim đập ảnh hưởng, nhịp tim của Cao Mệnh cũng bắt đầu nhanh hơn, như thể đang đồng bộ với tiếng tim đập kia.
“Đi thôi, chúng ta đến tòa B xem trước. Dù sao đây đã là một Kinh dị bắt đầu lan truyền, kinh nghiệm trước đây của chúng ta có lẽ sẽ không có ích gì.” Tuyên Văn đi đầu, trông cô có vẻ yếu đuối nhu mì, nhưng trong mắt lại tràn đầy tia máu; bóng lưng hiền thục xinh đẹp, nhưng khuôn mặt thì vô cùng đáng sợ.
Đến hành lang tầng 5, Nhan Hoa dời hàng rào ra. Anh ta cùng Tuyên Văn mở đường đi phía trước.
Hành lang cách đó vài mét giữa các khu chung cư giống như một dòng sông bóng tối; mấy người bọn họ giống như những chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông.
Tuyên Văn và Nhan Hoa là những người đầu tiên đi qua hành lang vào tòa B, nhưng điều khiến Cao Mệnh cảm thấy bất an là, dù bọn họ không hề dừng chân lại, khoảng cách với Cao Mệnh lại dần dần giãn ra.
Hai người dường như vẫn chưa phát hiện ra Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu vẫn còn ở phía sau, không hề quay đầu lại, cứ nói gì đó với không khí bên cạnh rồi cuối cùng là bước đi càng lúc càng nhanh!
“Tuyên Văn!”
Cao Mệnh hét lên. Tuyên Văn như nghe thấy gì đó. Cô bối rối quay đầu lại, mở đôi mắt đầy tia máu nhìn về phía sau, nhưng hình lại không nhìn thấy Cao Mệnh.
Hai bóng người nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng. Nắm lấy cánh tay của Chúc Miểu Miểu, Cao Mệnh và cô đứng giữa hành lang. Hai người nhìn lại phía sau, Vãn Thu không biết cũng đã biến mất từ lúc nào.
Nơi Vãn Thu vừa đứng chỉ còn lại một lá bùa hộ mệnh rách nát.
Ban đầu bác Ngô đã đưa cho Cao Mệnh ba chiếc bùa hộ mệnh - Cao Mệnh, Chúc Miểu Miểu và Vãn Thu - mỗi người lấy một chiếc.
Ba người đồng đội bước ra từ thế giới bóng tối đã biến mất không tăm tích. Bọn họ và Cao Mệnh dường như đã đi đến những nơi khác nhau.
“Quỷ đập tường?” Chúc Miểu Miểu cầm rìu cứu hỏa lên. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Vừa mới tiến vào sự kiện bất thường chưa đầy 3 phút, đồng đội đã biến mất hơn phân nửa.
“Chúng ta không có đường ra rồi.” Cao Mệnh nhẹ nhàng an ủi: “Tiến lên trước, đừng sợ.”
Bên kia hành lang, có hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ treo ở hành lang tầng năm của tòa B, trên mỗi chiếc đều có viết một chữ Hỉ (囍).
Ánh sáng đỏ nhạt xua tan bóng tối, nhưng thay vì giảm bớt bầu không khí đáng sợ, thì nó lại trở nên dữ dội hơn.
“Đây... hình như là tòa B từ rất nhiều năm trước.” Ban ngày Cao Mệnh đã đến khu chung cư này. Hành lang lúc đó đầy rác rưởi, tường ố vàng và nứt nẻ. Nhưng bây giờ, tường hành lang sạch sẽ trắng tinh đến đáng sợ.
“Đèn kích hoạt bằng âm thanh được sử dụng trong tòa nhà vẫn được sử dụng hơn 20 năm trước, không có vết rỉ sét lốm đốm trên cửa của những căn hộ này.”
Thang máy kiểu cũ đã bị bỏ hoang từ lâu – nhưng trên thực tế - đã bị khởi động lại. Giữa hành lang vang lên một tiếng cọt kẹt; khi lan can sắt được đẩy mở, một phụ nữ mập bụng phệ bước ra.
Tay trái của chị ta đang xách một cái túi lớn đựng lá rau đã mục nát, tay phải thì ôm một đống giẻ rách lớn.
“Chị mập?” Cao Mệnh vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ này. Hắn đã gặp người phụ nữ này vào buổi sáng ở quán mì, thậm chí còn đến nhà chị ta.
Tuy nhiên so với ban ngày, bụng của chị mập trong sự kiện bất thường đã trở nên to hơn rất nhiều, toàn thân trông biến dạng đến bất thường.
Chật vật xách đồ, chị mập cũng nhìn thấy Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu, thế là mỉm cười chào hỏi: “Hai người cũng chuẩn bị chuyển đến chung cư Tứ Thủy à?”
Thân hình mập mạp tiến về phía trước, dòng nước đen hôi thối từ trong bụng chị mập chảy ra.
“Cẩn thận.” Chúc Miểu Miểu không dám nhìn chị mập, tay nắm chặt rìu cứu hỏa.
“Đừng thể hiện ra bất cứ một sự bất bình thường nào! Hãy coi chị ta như một người bình thường thôi.”
Sau khi thì thầm dặn dò xong, Cao Mệnh rất nhiệt tình bước tới.
Cầm lá bùa hộ mệnh trong lòng bàn tay, Cao Mệnh đi đến chỗ chị mập, nhưng lá bùa hộ mệnh không có bất kì phản ứng gì: “Để em giúp cầm cho, bọn trẻ đều ở nhà chứ chị?”
“Nếu sớm biết nuôi con phiền phức như vậy, thì ngay từ đầu thật sự không nên sinh bọn chúng ra. Bọn nó chịu khổ, mà tôi cũng vậy.” Thịt mỡ trên cổ chị mập chồng chất lên nhau, mỗi lần chị ta đi một bước, nước bẩn trong bụng sẽ trào ra một vùng lớn: “Có muốn đến nhà tôi ngồi một lát không?”
“Được ạ, vừa hay bọn em đang muốn xem xem nhà ở đây thế nào.”
“Hai người cứ nghe theo lời khuyên của tôi là đúng rồi, mua nhà quỷ ám rất hời.” Chị mập đưa cái túi lớn đựng lá rau thối cho Cao Mệnh, rồi bọn họ cùng nhau đi đến lối vào hành lang từ tòa B đến tòa A, nhà chị mập ở ngay đây.
Mở cánh cửa chống trộm màu đỏ như máu ra, chị mập đang định chen vào trong, thì một ngôi nhà khác bên cạnh đột nhiên mở cửa ra.
Chúc Miểu Miểu vô thức nhìn về phía đó, để rồi sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã hét lên.
Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi thò đầu ra. “Cô ta” mặc váy hoa, dáng người rất cân đối, nhưng trên mặt không có mắt mũi, chỉ có bốn cái miệng.
“Ngày nào cũng thuyết phục người khác mua nhà quỷ ám, cũng không sợ bị báo ứng, sấm sét đánh chết à.”
Miệng há ra, người phụ nữ dường như không biết mình trông rất linh dị, thế là dựa vào cửa mà liến thoắng không ngừng: “Hai người vào trong đi, vào nhà bà này chắc cũng chẳng ra được nữa đâu. Con mụ này bụng đầy nước bẩn, hai người phải cẩn thận đấy!”
“Bà tám kia! Nếu bà còn khua môi múa mép, tôi sẽ xé nát miệng bà ra!” Chị mập đột nhiên rất tức giận.
“Tôi có nói bậy bạ gì đâu.” Bà tám kia tỏ vẻ như tôi chẳng bao giờ nhiều chuyện cả: “Ngược lại, là chị ngày ngày lén lút thu thập quần áo cũ người khác đã mặc qua, chẳng lẽ con trai lớn của chị lại phải thay da rồi à?”
Chị mập đang ôm một đống quần áo cũ, nhưng bà tám lại nói muốn thay da cho con trai lớn. Cũng đúng vào lúc này, một cánh tay khô héo màu vàng từ trong nhà thò ra.
“Con trai lớn của chị xem ra không thể đợi được nữa rồi kìa.” Bà tám há bốn cái miệng ra, đồng thời cũng cười lớn. Chị mập không tiếp tục tranh cãi nữa, cầm quần áo đi vào nhà, đóng cửa chống trộm lại.
Không lâu sau, tiếng khóc của một đứa trẻ và tiếng vải bị xé toạc cùng lúc vang lên từ trong nhà.
“Hai đứa thật may mắn khi gặp được tôi.” Bà tám khoanh hai tay trước ngực: “Nếu như hai đứa muốn ở đây mãi mãi thì hãy tìm một căn nhà vào ở đi; nếu hai đứa vẫn còn muốn đi, thì đừng vào bất kỳ nhà nào.”
“Không thể vào trong nhà sao?”
“Tầng 1 có một bà lão có thể sẽ giúp được hai đứa, nhưng hai đứa phải cẩn thận với quản lý tòa nhà.” Khóe miệng bà tám nhếch lên: “Còn một điểm nữa, tuyệt đối đừng nói cho bất kì ai biết là tôi đã nói những điều này. Tôi rất kín miệng.”