“Anh nói căn nhà này rất nguy hiểm, nhưng nó không phải chỉ là một căn nhà rất bình thường sao?” Cao Mệnh trong bộ dạng tôi đang tìm cái chết đây, khiến cho anh chàng khảo sát viên càng nóng lòng muốn nổi giận.
“Cư dân ban đầu của 2507 đã tự sát mất mạng, hai người tuyệt đối đừng ham rẻ mà sống ở đây.” Khuôn mặt của điều tra viên bị biến dạng nên không thể nhìn ra biểu cảm của anh ta, nhưng từ giọng điệu lo lắng có thể thấy, căn hộ 2507 quả thực có vấn đề rất lớn.
“Tại sao? Chẳng lẽ cái chết của anh Triệu không phải là tai nạn, mà là do anh ta giết?”
“Đừng có hỏi tại sao!” Mồ hôi chảy xuống theo vết sẹo, khảo sát viên chỉ vào khuôn mặt kinh khủng của mình: “Nếu như hai người không muốn biến thành giống như tôi, thì hãy mau dọn đi ngay!”
Rất hiển nhiên là khảo sát viên có biết một số chuyện, điều này càng khiến Cao Mệnh tò mò hơn: “Anh phải cho chúng tôi một lý do chứ?”
Đột nhiên bị yêu cầu chuyển đi, là một người bình thường đều sẽ không muốn.
“Không chỉ có hai người, trước khi xác định được nguồn gốc của bất thường, toàn bộ cư dân tầng này đều phải tạm thời dọn đi.” Khảo sát viên hủy dung đêm qua đã gặp Cao Mệnh, biết Cao Mệnh không dễ bị lừa như vậy: “Anh đã khống chế được sát nhân đêm mưa, tôi thừa nhận anh rất gan dạ, nhưng có một số nguy hiểm là vô hình! Những thứ đó mới chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến rất nhiều vụ án mạng ở khu cảng thành cổ!”
“Những thứ đó là chỉ...” Cao Mệnh nheo mắt lại, đa số mọi người nhìn thấy khuôn mặt của khảo sát viên đều sẽ sợ hãi, nhưng hắn lại rất có hứng thú với vị khảo sát viên này.
“Biết càng nhiều, càng dễ bị bọn chúng quấn lấy, tất cả mọi thứ tôi nói tôi làm đều là vì muốn tốt cho hai người, đều là để bảo vệ hai người, cũng hy vọng hai người có thể tin tưởng tôi.” Khảo sát viên tận tình khuyên bảo, nhưng Cao Mệnh và Tuyên Văn vẫn không lay chuyển: “Hai người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!”
Cao Mệnh chậm rãi cúi đầu, hắn thấy “quan tài” có đổ lệ hay không thì còn chưa rõ, nhưng Tuyên Văn mà thấy “quan tài” hẳn sẽ như thấy khách sạn con nhộng, chắc chắn là không khóc rồi.
(Khách sạn con nhộng: là một loại khách sạn ở Nhật Bản, thường cho thuê các khoang ngủ giống như hình hộp có kích thước khoảng 1.8 x 0.9 x 0.9 m, gần sân bay và nhà ga như một sự lựa chọn thay thế giá rẻ để ngủ qua đêm.)
“Nếu như hai người thật sự không muốn dọn đi, vậy thì những lời tôi nói tiếp theo đây, hai người nhất định phải ghi nhớ kĩ.” Khảo sát viên không thể thuyết phục hai người rời đi, nên chỉ có thể đưa ra một vài cảnh cáo cho bọn họ: “Hai người hãy nhanh chóng thay hết tất cả những đồ vật mà người chết đã sử dụng trong nhà đi, bất kể là ban ngày hay ban đêm, tuyệt đối không được bắt chước hành động của người chết lúc còn sống, càng không được nảy sinh những cảm xúc tương đồng với người chết khi còn sống.”
“Thay đồ vật mà người chết đã sử dụng thì tôi có thể hiểu được, không được bắt chước người chết là có ý gì?” Cao Mệnh hơi ngờ vực: “Chẳng lẽ nảy sinh cảm xúc tương đồng với anh ta khi còn sống tại nơi anh ta tử vong, thì anh ta sẽ trở về?”
Khảo sát viên không trả lời, cũng không phủ nhận, nói xong anh ta bèn đi lên tầng trên, hình như đang muốn đi điều tra một số thứ ở nơi đó.
“Vị khảo sát viên đến từ Tân Hỗ này hình như biết rất nhiều thứ.” Tuyên Văn lặng lẽ đi đến sau lưng Cao Mệnh, ánh mắt cô ta vừa nguy hiểm lại quyến rũ: “Bây giờ không có ai đến quấy rầy chúng ta nữa rồi.”
Cô ta đóng cửa chống trộm, dịu dàng đến gần Cao Mệnh, môi khẽ mấp máy: “Trò chơi do anh tạo ra có thể hiểu là bộ phận trùng hợp của hai thế giới, mà anh là chìa khóa để mở khóa trò chơi trước. Chuyện chúng ta phải làm rất đơn giản, chính là sống trong ngôi nhà quỷ ám nơi người chết đã từng sống, lặp lại cuộc sống trước đây của anh ta, nảy sinh cảm xúc tương đồng với anh ta, để bản thân hoàn toàn trở thành anh ta. Khi đó những chấp niệm, ác niệm, nỗi đau và hối tiếc mà anh ta để lại giữa hai thế giới sẽ tự tìm đường quay về, rồi lấy anh làm trung tâm cưỡng chế kích hoạt kinh dị.”
“Những lời này của cô nghe quen quá.” Lời cảnh cáo vừa rồi của khảo sát viên vẫn còn văng vẳng bên tai Cao Mệnh: “Chị hai, chị chắc làm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Nghe thấy cách xưng hô của Cao Mệnh, Tuyên Văn hơi ngây người ra, nhưng cô vẫn rất kiên nhẫn giải thích: “Trò chơi kinh dị là đáng sợ và khủng khiếp nhất, một khi nó đã hoàn toàn thành hình, nỗi sợ hãi sẽ bén rễ trong lòng mỗi người từng nghe qua, ăn mòn trái tim của tất cả mọi người, chúng ta không có năng lực để xử lí. Vì vậy trước mắt chúng ta chỉ có một con đường, đó chính là kích hoạt nó trước, bóp chết nó từ khi còn trong nôi. Tôi biết chuyện này rất nguy hiểm, cũng có thể sẽ có người chết, nhưng nếu như không làm, vậy sau này người chết có thể sẽ gấp mười, thậm chí cả trăm lần!
Tuyên Văn nói cũng có lý, ở giai đoạn hiện tại chỉ là dị hóa của một số mimi game gia đình và game tình ái, mà đã rất khủng khiếp rồi, nếu thực sự đợi đến khi những trò chơi kinh dị kia hoàn toàn hòa nhập vào thành phố, tình huống mà Cao Mệnh gặp phải sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Có một số thứ là không thể trốn tránh được.”
“Được rồi, vậy để tôi thử xem.”
Dưới sự hướng dẫn của Tuyên Văn, Cao Mệnh cầm một bức di ảnh trống ngồi trước gương trong phòng khách.
Tất cả đèn trong phòng đều tắt hết, bốn góc phòng thắp lên bốn cây nến trắng.
Ánh lửa bập bùng trong bóng tối, những hạt mưa rơi xuống, sấm sét gầm thét, thỉnh thoảng lại có những tia chớp lóe lên.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, Cao Mệnh nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến những chuyện liên quan đến người chết.
Anh Triệu tên đầy đủ là Triệu Hỉ, là một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi được bà lão ở tầng 3 nhặt bên cạnh bãi rác. Anh chưa bao giờ đến trường, từ nhỏ đến lớn đều mặc quần áo rách nát. Những đứa trẻ trong khu và con trai thứ hai của bà lão thường xuyên bắt nạt anh, nhưng anh không bao giờ phản kháng.
Khi lớn lên, Triệu Hỉ làm nghề bốc vác ở khu cảng để kiếm tiền học phí cho các em, chịu thương chịu khó, gánh vác cả gia đình.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng Triệu Hỉ mỗi ngày đều vui vẻ, gặp ai cũng chào hỏi. Lũ trẻ bắt nạt anh trong khu lúc trước, bây giờ cũng đều gọi anh một tiếng anh Triệu.
Thời gian trôi qua từng ngày, Triệu Hỉ trở thành người có lòng nhiệt tình nhất trong chung cư Lệ Tỉnh. Bản thân anh chưa kết hôn lập gia đình, nhưng nếu nhà ai có phiền phức gì, có thể giúp được anh đều sẽ giúp. Sau đó, em trai anh phạm pháp vào tù, cũng chính anh đã là người chăm sóc mẹ nuôi và em dâu đang mang thai ở nhà.
Theo lý mà nói, một người lạc quan kiên cường như vậy, sẽ không lựa chọn tự sát, hàng xóm láng giềng đều cảm thấy không thể tin được, chỉ có Cao Mệnh đã nhìn thấy trước một ít manh mối.
Triệu Hỉ quanh năm lao động nặng nhọc, tình trạng sức khỏe rất tồi tệ, năm ngoái sau khi bị thương ở chân, anh đã bị nhà máy sa thải.
Không học hành, chân lại tật nguyền, sức khỏe còn không tốt, Triệu Hỉ rất khó có thể tìm được việc làm, anh ở nhà nhưng lại bị em dâu và mẹ nuôi coi thường, mắng mỏ.
Triệu Hỉ biết mình là một đứa trẻ được nhặt về, anh muốn được công nhận và khao khát có được một gia đình thực sự hơn ai hết. Nhưng không ai coi trọng anh, ngày thường anh cũng không có cách nào để giải tỏa cảm xúc, chỉ biết ôm lấy cái điện thoại. Có lẽ trong mắt anh, điện thoại còn hiểu anh hơn cả người nhà.
Tất cả sự lạc quan, kiên cường và nhiệt tình mà anh thể hiện bên ngoài chỉ là sự ngụy trang mà anh áp đặt cho bản thân, anh không muốn bị “bỏ rơi” một lần nữa.
Nhưng càng nghĩ về điều đó, trong lòng càng đau khổ.
Không còn nhìn thấy hy vọng, không thể thay đổi, trở thành gánh nặng, cho đến cuối cùng bắt đầu căm ghét chính mình.
Nhiệt độ bắt đầu từ từ giảm xuống, đủ loại cảm xúc tiêu cực nổi lên.
Ngồi trong phòng khách, Cao Mệnh như đang quay lại cái đêm Triệu Hỉ tự sát.
Trong phòng không bật đèn, mây mù dày đặc không có ánh sáng nào lọt qua được. Trên cổ hắn không có dây thừng, nhưng lại cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn. Hai tay hắn sờ lên cổ mình, trong lòng nảy sinh một sự chán ghét không thể kiềm chế.
Cửa sổ và cửa chính đều không phải lối ra, hắn tựa như bị nhốt vào một góc bị mọi người lãng quên, ở đây chỉ có chính mình, một bản thân lực bất tòng tâm.
Đau đầu, hoảng loạn, đầu óc như muốn vỡ ra, không ngủ được, chỉ muốn mở to mắt giằng xé ký ức.
Thế giới trong gương bắt đầu biến dạng, bóng tối tràn ngập căn phòng, hối tiếc và chấp niệm thấm sâu vào linh hồn.
Một cảm giác ớn lạnh quen thuộc chạy dọc sống lưng, Cao Mệnh mở mắt ra. Nến trong phòng khách đã tắt hết, toàn bộ căn hộ 2507 đều chìm trong bóng tối!
Ngẩng đầu nhìn vào gương, đồng tử của Cao Mệnh co rút lại. Chiếc gương có kích thước như người thật phản chiếu một thế giới méo mó bị đảo lộn.
“Rầm!”
Không đợi Cao Mệnh kịp phản ứng lại, một tiếng động lớn từ tầng dưới truyền đến. Hắn vội vàng chạy ra ban công kiểm tra.
Trong sân của chung cư Lệ Tỉnh, cạnh lối vào hành lang của tòa số 2, có một thi thể với tứ chi vặn vẹo, cổ bị gãy, đang nhìn thẳng vào ban công 2507.