Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quản lý Cẩu lại phát điên gì đây?”

Cao Mệnh có hơi nghi hoặc, bắt đầu từ 5:41 chiều, quản lý Cẩu đã không ngừng gọi điện cho hắn, nhưng lúc này sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào Tuyên Văn.

“Số người tải xuống và dùng thử hiện tại đã vượt quá một nghìn, cô cảm thấy có gì bất thường không?” Bản thân Cao Mệnh không có chỗ ngồi làm việc, nên di chuyển một hộp các tông đến ngồi bên cạnh Tuyên Văn, có chút căng thẳng nhìn chằm chằm vào cô.

“Trong đầu mơ hồ có những giọng nói huyên náo.” Tuyên Văn cúi đầu nhìn xuống hai tay mình, cô đã duy trì trong tư thế này rất lâu rồi.

“Giọng nói?” Cao Mệnh cẩn thận ghi lại các loại “triệu chứng” của Tuyên Văn lúc này: “Cô có thể nghe được bọn chúng đang nói cái gì không?”

“Nghe không rõ, nhưng những giọng nói đó ẩn chứa đủ loại cảm xúc khác nhau, bọn chúng có thể khiến ý thức của em trở nên độc lập và hoàn chỉnh hơn.” Hai tay Tuyên Văn nắm chặt thành ghế: “Từ lúc mở mắt ra đến giờ, xung quanh em luôn có những cái bóng màu đen mà chỉ em mới nhìn thấy, bọn chúng tìm đủ mọi cách để kéo em về thế giới ban đầu, như muốn sửa lại vận mệnh của em. Những tiếng nói đến từ người chơi này giống như những sợi dây, kết nối em với thế giới hiện thực một cách chặt chẽ hơn, khiến em không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi hững cái bóng màu đen kia.

“Trong thông tin do cục điều tra cung cấp có nói rằng, quỷ trong kinh dị có thể từng bước lớn lên bằng cách ăn mòn những cảm xúc tiêu cực và bất an, cho đến khi hoàn toàn mất kiểm soát.” Cao Mệnh nhìn Tuyên Văn: “Bây giờ cô có cảm giác mất kiểm soát không? “

“Bị nhiều giọng nói như vậy ảnh hưởng chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, giống như một bệnh nhân tâm thần phân liệt lần đầu tiên bị ảo giác thính giác vậy, nhưng chắc là em thích ứng được.” Tuyên Văn ngẩng đầu lên, bên trong mắt trái của cô tràn đầy tia máu, điều khủng khiếp hơn là những tia máu kia như đang muốn bò ra khỏi mắt, lan về phía bên trái khuôn mặt của cô.

“Chị hai à, mặt của cô hình như không chỉ đơn giản là khó chịu đâu!” Cao Mệnh cầm miếng bịt mắt để ngủ trong ngăn kéo đưa tới.

“Nếu anh còn gọi em là chị hai nữa, là em sẽ thật sự mất kiểm soát đấy.” Tuyên Văn từ trong túi xách lấy ra một chiếc gương, sau khi soi gương xong, cô đeo bịt mắt lên, kéo Cao Mệnh đi ra khỏi văn phòng.

“Hay là cô về nhà trốn đi?”

“Không cần đâu.” Tuyên Văn đi ra khỏi văn phòng, dừng lại trước cửa phòng chứa đồ: “Nếu như để kinh dị chi phối một nghìn người sống trong hiện thực, vậy thì thảm họa nhất định sẽ bùng phát. Với tư cách là cốt lõi của sự kiện kinh dị, em nhất định sẽ mất đi lý trí, vậy thì một nghìn người sống kia cũng sẽ rơi vào trong khủng bố và tuyệt vọng. Hiện tại, tình huống này là vừa rồi.”

Giọng của Tuyên Văn rất thấp, mỗi một chữ như được tuôn ra từ kẽ răng: “Trò chơi được chế tác dựa trên chúng ta giống như điện thờ của em; bức di ảnh cưới trong trò chơi giống như tượng thần của em. Bằng cách này, em cũng có thể nhận được một số ít cảm xúc và bất an, người chơi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tuyệt vọng thực sự.”

“Đúng vậy.” Cao Mệnh gật gật đầu.

“Em có thể cảm nhận được mình đang ở một tốc độ chậm rãi, thoát khỏi ảnh hưởng của thế giới bóng tối kia.” Tuyên Văn mở cửa phòng chứa đồ ra: “Tối nay chúng ta sẽ làm ra bản hoàn chỉnh của trò chơi, kể cả có phải đi vay tiền cũng phải để nhiều người có thể chơi hơn!” “

“Lời này nói ra từ miệng cô... cảm giác kì kì.” Quỷ tội phạm tâm lý giết người hàng loạt trong ấn tượng của Cao Mệnh, 3 ngày giết chết 8 nhân vật nữ chính, bụng dạ thâm sâu, đầy tính nguy hiểm; còn quỷ tội phạm tâm lý giết người hàng loạt trên thực tế, buổi sáng hơn 5:00 giờ bắt xe đi làm, thà đi vay tiền cũng không để tâm huyết của công ty bị lãng phí.

“Anh trở về làm việc trước đi, chờ em nghỉ ngơi xong, sẽ đến giúp.” Tuyên Văn đóng cửa phòng chứa đồ, để lại Cao Mệnh một mình đứng ở cửa.

“Tuyên Văn rất thông minh, nhưng làm người trong cuộc mù quáng. Nếu như chắc chắn trò chơi thông thường cũng có thể thu thập cảm xúc cho kinh dị, vậy thì mình hoàn toàn có thể sử dụng kinh dị để kiếm tiền, sau đó tiêu tiền để phục vụ những con quái vật mà mình có.” Cao Mệnh mở chiếc ba lô mang theo bên mình, hơi nheo mắt: “Mình phải sưu tập thêm những bức ảnh đen trắng giống như của Triệu Hỉ mới được.”

Ngày tận thế sắp đến rồi, tại sao còn phải tuân theo những quy tắc trước đó?

Trở lại văn phòng, Cao Mệnh bắt tay ngay vào việc tìm kiếm những ngôi nhà quỷ ám nổi tiếng ở Hãn Hải, nhưng đúng lúc này Ngụy Đại Hữu lại thần bí ôm Phát Tài đi tới: “Hai người có chuyện phải không?”

Lông mày anh ta nhướng lên, với vẻ mặt tôi sớm đã nhìn thấu rồi.

Biểu cảm của Cao Mệnh lúc này giống hệt như Phát Tài, trên mặt tràn đầy bất lực, không nói nên lời: “Có chuyện, nhưng không phải chuyện như anh nghĩ đâu.”

“Tôi biết ngay mà!”

“Anh biết cái con khỉ gì!” Cao Mệnh tiếp tục duyệt những ngôi nhà quỷ, hai người hoàn toàn không cùng một tần số.

“Tôi thấy cậu đi ra ngoài một mình, hai người cãi nhau rồi phải không?” Ngụy Đại Hữu vỗ vỗ vai Cao Mệnh: “Anh đây đã giúp cậu gọi hai cốc trà sữa, lát nữa đi nhận lỗi. Đừng để con bé một mình buồn bã, tôi thấy cô ấy che mắt, hình như khóc rồi đấy.”

“Anh nói thế nào thì chính là như vậy đi.” Đuổi Ngụy Đại Hữu đi, Cao Mệnh bắt đầu so sánh những ngôi nhà quỷ ám ở Hãn Hải với trò chơi hắn làm ra, lên kế hoạch cho lộ trình sau này.

Khoảng nửa tiếng sau, trà sữa mà Ngụy Đại Hữu gọi đã được giao tới. Cao Mệnh rất miễn cưỡng bước ra khỏi văn phòng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người quen.

“Tiêu Mặc?”

Người giao hàng đã giao cơm gà hầm cho Cao Mệnh lúc trước đang xách trà sữa đứng trước cửa. Sau khi cậu ta nhìn thấy Cao Mệnh thỉ lùi lại một bước theo bản năng.

“Em đã đổi nhận đơn ở một thành phố khác mà vẫn gặp được anh?”

“Có lẽ đây là duyên phận.” Cao Mệnh đón lấy hai cốc trà sữa, không quay lại văn phòng, mà một mình đi đến phòng chứa đồ trong góc.

Tiêu Mặc vốn đang định rời đi, nhưng lại mơ hồ nghe thấy giọng đau đớn và kìm nén của một người phụ nữ từ phòng tiện ích truyền đến.

Với cảm giác chính nghĩa trong lòng, khiến cậu sinh viên đại học này không lập tức rời đi. Cậu ta do dự một lúc rồi lặng lẽ đến gần phòng chứa đồ.

Cao Mệnh đóng cửa phòng chứa đồ lại, phát hiện tình trạng của Tuyên Văn hình như trở nên nghiêm trọng hơn. Khuôn mặt bên trái của cô ta có chút vặn vẹo, trên đầu ngón tay có rất nhiều vết máu: “Cô không sao chứ?”

“Những tiếng nói kia càng ngày càng nhiều hơn rồi!” Ánh mắt của Tuyên Văn rất đáng sợ, giọng nói đứt quãng: “Em cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.”

“Hay là cô về nhà trước nhé?”

“Không được, trên đường đi em có thể sẽ xé nát chính mình mất.” Giọng nói của Tuyên Văn đã thay đổi, mang theo một loại cảm giác xa lạ quỷ dị, lạnh lùng đáng sợ.

“Thế cô mất kiểm soát ở công ty cũng đâu có được. Bọn họ đang chơi trò chơi của cô.” Cao Mệnh giơ trà sữa trong tay lên: “Người ta còn mua trà sữa cho cô đây này, cô không thể quay đầu là giết người ta chứ!”

“Anh đi tìm dây thừng, trói tay chân của em lại.” Vẻ mặt Tuyên Văn có chút đơn đớn.

“Cô có chắc không? Như vậy không phải cô sẽ càng khó chịu hơn à?”

“Không đâu.”

“Thế trói ở đâu?”

“Bàn làm việc? Tủ sách? Bộ tản nhiệt? Đều được!” Tuyên Văn chật vật mở điện thoại di động của mình lên: “Chúng ta hãy quay lại toàn bộ quá trình dị biến này, em cần biết tình trạng của mình. Hai chúng ta có thể cùng nhau xem, hoặc ngày mai đi làm từ từ nghiên cứu.”

“Cũng được.” Cao Mệnh đang ở trong trạng thái cực kỳ cảnh giác, hắn quay người lại, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Đưa tay lên ra hiệu im lặng, Cao Mệnh lặng lẽ nắm lấy tay nắm cửa.

….....

Tiêu Mặc luôn cảm thấy Cao Mệnh này trông không phải một người tốt, anh ta rón rén đi tới cửa phòng chứa đồ, dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe.

“Anh đi tìm dây thừng, trói tay chân của em lại…”

Chỉ một câu nói thôi, đã thay đổi vẻ mặt của Tiêu Mặc một sinh viên đại học đầy kỳ vọng với nơi làm việc này: “Trói lại??”

Anh ta nín thở, trong phòng chứa đồ lại truyền ra một giọng nói mới - “Ttrói ở đâu?”

“Bàn làm việc? Tủ sách? Bộ tản nhiệt? Đều được!”

Chỉ nghe thôi đã khiến Tiêu Mặc phải đỏ mặt; đây là chủ đề mà người ở nơi làm việc nên thảo luận sao?

“Chúng ta hãy quay lại toàn bộ quá trình dị biến này, em cần biết tình trạng của mình. Hai chúng ta có thể cùng nhau xem, hoặc ngày mai đi làm từ từ nghiên cứu.”

“Lại còn muốn quay lại quá trình? Ngày mai còn muốn cùng nhau xem?!” Tiêu Mặc hít một hơi khí lạnh, bọn họ thậm chí còn dự định trong lúc làm việc sẽ từ từ nghiên cứu! Những lời này có tác động tâm lý lớn biết bao đối với một sinh viên đại học có trái tim thuần khiết!

Hai tai nóng ran, Tiêu Mặc lui về phía sau một bước. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra – cậu ta và Cao Mệnh trong phòng lại nhìn nhau một lần nữa.

“Cậu đã nghe thấy những gì rồi?”

Bị Cao Mệnh nhìn chằm chằm, Tiêu Mặc sởn hết cả da gà, người đàn ông trước mặt này không chỉ từng trúng tà, còn là một tên biến thái có sở thích đặc biệt, thật quá đáng sợ!

..........

Khu đông Hãn Hải, đường Hoàng Hậu 16, tầng 3 bệnh viện tư nhân Phúc An.

Lau sạch vết máu trên đầu ngón tay, một người đàn ông trung niên cao lớn chậm rãi đứng dậy. Anh ta bước qua thi thể, ngồi vào ghế chính.

“Hội trưởng Tư Đồ, tài liệu đến rồi.” Vị bác sĩ trẻ đeo kính dường như đã quen với việc này: “Chúc mừng anh đã như ý nguyện trở thành quyền cục trưởng phân cục khu Đông cục điều tra Hãn Hải .”

“Chỉ là quyền thôi sao?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn bác sĩ, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.

“Về cơ bản không ai có thể tranh giành với anh rồi.” Bác sĩ hơi do dự một chút, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Nhưng em rất tò mò, một vị trí mà mọi người đều tránh còn không được, tại sao anh lại phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để có được?”

“Bác sĩ Lộc, chuyện này hình như không có liên quan gì đến cậu.” Ánh đèn trong đại sảnh chiếu lên chiếc bàn trước mặt người đàn ông trung niên, nhưng bản thân anh ta lại bị chôn vùi trong bóng tối: “Người mà tôi bảo cậu tìm, đã tìm được chưa?”

“Tổng cộng bảy người, toàn bộ đều là điều tra viên đã trải qua sự kiện bất thường cấp 3. Bọn họ sẽ giải thích chi tiết cho anh làm thế nào để sống sót trong sự kiện bất thường.” Bác sĩ đặt thông tin trước mặt người đàn ông trung niên, trong số 7 điều tra viên thì có 3 người với cơ thể bị tàn tật, còn một người mặt bị hủy dung.

“Không cần giải thích đâu, 0 giờ đêm nay để bọn họ cùng tôi vào tòa nhà quỷ ở khu Đông, sống trong ngôi nhà của gia đình thờ Tiên máu thịt kia.”

“Cái này ...... không đúng nguyên tắc thì phải? Bọn họ là thuộc về các phân cục khác.” Bác sĩ có hơi khó xử.

“Quy tắc là được đặt ra, rất nhanh nữa các cậu sẽ phải tuân theo quy tắc mới rồi.”

Người đàn ông trung niên từ từ đứng dậy, đẩy chiếc ghế mà ông ta vẫn luôn để trong bóng tối, đến dưới ánh đèn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK