“Đầu tiên, bố mẹ đều về nhà vào mỗi tối, thế là trong phòng chất đầy bố mẹ. Sau đó, lại có người vô duyên vô cớ gọi mình là chồng. Mình chỉ đi ngang qua một đường hầm vào ngày lễ Vu Lan thôi mà, hà cớ gì cứ có cảm giác là tập hợp đủ hết mọi người thân trong gia đình vậy.”
Nhìn bóng lưng của Tuyên Văn đang xa dần, Cao Mệnh tái mét cả mặt. Hiện tại, hắn có thể xác định rằng, Tuyên Văn cũng giống y hệt nhóm bố mẹ đã mang bánh sinh nhật về cho mình, chính là từ những thứ “không rõ” kia biến thành.
“Tuyên Văn không những biết chuyện gì đã xảy ra trong đường hầm, mà còn đoán được mình sẽ đến Studio game Ánh Đèn Đêm để xóa bỏ các trò chơi kia.”
Chờ khi bóng dáng của Tuyên Văn biến mất khỏi hành lang, vẻ mặt của Cao Mệnh mới bình thường trở lại. Không những thế, con mèo béo kia cũng cử động trở lại, co rúc vào sau lưng hắn.
“Mưa lớn gây tắc nghẽn đường. Nếu muốn biết câu trả lời ngay lúc này, xem ra mình chỉ có thể đến hỏi Tuyên Văn.” Cao Mệnh đã lấy lại sự bình tĩnh: “Nhưng trạng thái của Tuyên Văn rất khác với bố mẹ. Dường như cô ấy hoàn toàn không bị hạn chế, có thể tự do di chuyển vào ban ngày trong cả thành phố...”
“Phát Tài! Tại sao mày lại ở đây?” Nguỵ Đại Hữu bế con mèo béo bằng một tay, vừa giỡn với nó, vừa mở lời xã giao với Cao Mệnh: “Cao Mệnh! Hay anh ở lại đây nhé. Anh xem, cả Phát Tài cũng không nỡ rời xa anh.”
“Không phải nó chẳng nỡ rời xa tôi, mà do nó tiếc rẻ cái mạng của nó thôi.” Đây cũng là lần đầu tiên mà Cao Mệnh nhìn thấy một con mèo biết giả chết - mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì, nó vẫn nằm bất động: “Đại Hữu, tôi biết anh là người tốt. Thế cho nên, tôi sẽ nhắc nhở anh một lần cuối cùng. Sau khi trời tối, đừng đi ra ngoài. Bên cạnh đó, giữ... giữ khoảng cách xa xa với cô đồng nghiệp mới này một chút. Cô ta có rất nhiều vấn đề trên người đấy.”
“Tôi cũng có xem tin tức mà, cũng biết Hãn Hải trong mấy ngày gần đây không được yên bình. Đừng lo lắng quá! Anh tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé, nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi. Dù sao đi nữa, chúng ta đã là cộng sự nhiều năm rồi.” Phớt lờ đi sự phản kháng mạnh mẽ của bé mèo, Nguỵ Đại Hữu bế Phát Tài quay lại văn phòng.
Con mèo béo cào hai chân vào cửa kính, tru tréo gào khóc với Cao Mệnh ở bên ngoài văn phòng, trông vô cùng thê thảm.
“Nếu đi theo tao, đấy mới là địa ngục chân chính nhé.” Cao Mệnh cười khổ, nói: “Con mèo này cũng khôn, nhưng không đủ khôn rồi.”
Rời khỏi Studio game Ánh Đèn Đêm, Cao Mệnh cũng không về nhà, mà đi thẳng tới trạm xe buýt. Hắn dừng chân, quan sát bản đồ thành phố với những tuyến đường đánh dấu đủ các kiểu.
Hãn Hải là một thành phố rất đặc biệt, với tổng cộng 19 khu. Khu Đông thịnh vượng nhất, là nơi sinh sống của những người giàu có từ khắp nơi trên thế giới. Nơi đó vừa hiện đại, vừa thơ mộng, và những gì mà người ta có thể tận hưởng ở chốn ấy đã vượt quá giới hạn trí tưởng tượng của nhân loại bình thường. Trong khi đó, khu phố cổ nơi Cao Mệnh sinh sống lại trông như một thế giới khác vậy. Tại đây bao gồm các tòa nhà chung cư dày đặc chen chúc nhau, áp lực, chật chội, và chỉ cần bước giữa khu vực ấy thôi thì cũng tạo ra cảm giác nghẹt thở rồi.
Cách đây hàng trăm năm, Hãn Hải vụt phát triển từ chiến loạn. Địa phương này là nơi ẩn náu của các chính trị gia, doanh nhân và người tị nạn, với tính chất tựa như biển lớn có thể chứa cả trăm con sông, bao dung vạn vật. Với những lợi thế riêng biệt, Hãn Hải đã trở thành một trong 3 hải cảng tự do lớn nhất. Tuy nhiên, dưới tác động mạnh của cuộc cách mạng AI (trí thông minh nhân tạo) và cách mạng sinh học, thành phố vô cùng huy hoàng này cũng đã bước đến ngã rẽ của thời đại.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến Cao Mệnh cả. Liếc nhìn trạm xe buýt đông đúc, Cao Mệnh thầm hồi tưởng lại một loạt các vụ án giết người tàn khốc kinh hoàng, cùng với hàng đống các câu chuyện kinh dị, rùng rợn.
“Án đồ tể, án phân xác búp bê mèo, án sát thủ sắc tình, án tiêu hủy xác chết, án phanh thây nơi lầu son gác tía, án sát nhân trong hầm nuôi chó, án dìm xác...” Mí mắt giật nhẹ, những vụ án giết người trong đầu Cao Mệnh có biên độ gần như trải rộng cả thành phố này. Không những thế, điều đáng sợ hơn các vụ hung án kia chính là, hắn còn nhớ ra rất nhiều truyện và phim kinh dị nữa.
“Mượn Âm thọ, tu tiên bằng máu thịt, người treo cổ, đêm hồi hồn, cửa hàng thay da, bác sĩ không đầu, thang máy ăn thịt người... Mình không đếm nổi nữa rồi, đếm hoài cũng không hết!”
Trong đó, địa phương lớn thì bao gồm cả bệnh viện, trường học, trung tâm mua sắm, còn các nơi nhỏ hơn thì có các sự kiện sẽ diễn ra ở hành lang, thang máy, gầm giường, trong ngăn kéo... Bất cứ thứ gì có tồn tại trong thành phố này, Cao Mệnh đều tìm ra được trò chơi đối ứng với chúng.
“Theo Tuyên Văn nói, tất cả ác mộng trong lòng mình đều đã trở thành hiện thực. Nếu là vậy, thế thì không chỉ là trò chơi, mà tất cả những ý tưởng về huyền nghi và linh dị trong đầu mình đều có thể đã xuất hiện ở thành phố này.”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Cao Mệnh vẫn cảm thấy rằng, đây chính là một tay hắn mở màn cho Ngày tận thế.
“Những thứ ở thế giới nằm ngoài nhận thức kia dường như có thể căn cứ vào ký ức trong đầu mình rồi phát triển thành đủ kiểu kinh khủng, dung hợp vào thành phố này.”
Bầu trời giăng kín mây đen; tầng mây càng lúc càng thấp. Trông thành phố này không khác gì một tội nhân đang bị bóp chặt cổ, giãy giụa và chết dần với tội ác đeo đầy khắp cả người.
Đứng ở trạm xe buýt, nhìn ra con đường mờ mịt vì cơn mưa nặng hạt, Cao Mệnh nhăn nhó mặt mày: “Giá như trong đầu mình chỉ bao gồm những suy nghĩ phế vật, thế thì đâu có gặp nhiều rắc rối đến vậy.”
Tuyên Văn hiển nhiên bất bình thường, nhưng dường như cô ấy có thể cung cấp manh mối cho Cao Mệnh. Đây là điều mà Cao Mệnh cần nhất vào lúc này.
5:30 chiều, Tuyên Văn cầm theo một chiếc ô màu đỏ bước ra khỏi công sở. Như thể đã đoán trước Cao Mệnh sẽ không rời đi, cô mỉm cười đi đến trạm xe buýt: “Anh vẫn luôn chờ em đấy à?”
“Chỉ vì tôi chưa quyết định được là nên ngồi chuyến xe nào để về nhà thôi.”
“Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé?” Tuyên Văn di chuyển chiếc ô vào giữa hai người, nghiêng đầu nhìn Cao Mệnh. Từ trong ánh mắt của cô toát lên đầy vẻ yêu mến, nhưng loại yêu mến này hơi vặn vẹo, trông giống như một nhà sưu tập vừa gặp được một tác phẩm nghệ thuật quý giá, lại giống như một tên lập dị vừa được thoả mãn xong niềm đam mê quái đản của chính mình.
Khi xe buýt đến, chờ Tuyên Văn ngồi xuống rồi, hắn mới dám đứng một mình tại đuôi xe.
Một tiếng đồng hồ sau, cả hai trở lại khu phố cổ.
Nhìn những tòa nhà trước mặt, Cao Mệnh càng muốn tránh xa người phụ nữ bên cạnh.
Khu chung cư cho thuê Lệ Tỉnh có tổng cộng 4 toà nhà, được xây dựng theo hình chữ Tỉnh (井: Kiểu dáng 4 toà nhà xung quanh, ở giữa là sân trống hoặc xây giếng trời ở giữa). Tuyên Văn sống ở tòa nhà đối diện với Cao Mệnh. Nếu suy đoán táo bạo thêm một chút, có lẽ cô nàng Tuyên Văn này đã lén lút theo dõi Cao Mệnh từ mấy ngày trước rồi.
“Đừng hiểu lầm! Những vụ án mạng nghiêm trọng trong mấy ngày gần đây xung quanh chung cư Lệ Tỉnh không liên quan gì đến em cả.” Giọng nói của Tuyên Văn có chút mơ hồ giữa màn mưa nặng hạt: “Thật ra, ngày nào em cũng lo lắng và sống trong sợ hãi.”
“Để không sợ hãi nữa, nên cô đã giết sạch mấy mối đe doạ rồi, đúng không?” Ngay từ đầu, Cao Mệnh cũng không nghĩ đến mấy vụ án mạng kia. Nhưng khi Tuyên Văn vừa nhắc đến, hắn lại nhớ về lời cảnh cáo của Lệ Lâm.
Trong suốt ba ngày bị nhốt trong nhà, có rất nhiều “thứ” đã “khuếch tán”.
Đi qua mảnh sân lớn của khu chung cư, Cao Mệnh và Tuyên Văn bước vào tòa nhà số 2.
Vừa lên đến tầng ba, bọn họ trông thấy một bà cụ đang đốt vàng mã nơi hành lang. Chậu than chứa đầy tro tàn do tiền vàng mã cháy trụi; bà cụ liên tục lẩm bẩm gì đó trong lúc quỳ lạy bức di ảnh bên cạnh chậu than.
Bà cụ có mái tóc bạc trắng, nhưng người đàn ông trong bức di ảnh trông chỉ khoảng 40 tuổi mà thôi. Người đầu bạc quỳ lạy kẻ đầu xanh - cảnh tượng này có chút kỳ quái.
“Con nuôi của cụ ấy đã tự sát vào ba ngày trước.” Tuyên Văn dừng chân: “Theo lời hàng xóm kể, con nuôi của cụ vẫn luôn là một người rất tốt bụng cho đến cuối đời. Anh ấy chất phác và trung thực, không ngại gian khổ, dù không có máu mủ gì với bà cụ nhưng vẫn quan tâm chăm sóc cả nhà bà cụ như người thân ruột thịt của mình.”
“Nhiều khi những gì mà chúng ta nhìn thấy chỉ là bề nổi mà thôi. Kẻ không giỏi mồm mép, nhưng nội tâm lại suy nghĩ sâu xa hơn tất cả.” Cao Mệnh từng gặp con nuôi của bà cụ ấy trong sân chung cư. Anh trai kia mang họ Triệu, đối xử rất tốt với mọi người, thường xuyên vừa cầm điện thoại, vừa dọn dẹp nhà vệ sinh trong chung cư.
Dù anh Triệu đều cười ha hả mỗi ngày, nhưng Cao Mệnh luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có chút gượng ép.
Cao Mệnh, một người có nghề tư vấn tâm lý, thỉnh thoảng vẫn hay trò chuyện cùng anh Triệu ở tầng dưới. Nhưng từ tháng trước, hắn chưa bao giờ gặp lại anh trai kia ở khu vực dưới sân nữa.
Sau khi xá bức di ảnh một cái, Cao Mệnh được Tuyên Văn dẫn lên tầng 5.
Tại đây có một hàng dây phơi quần áo được mắc ngẫu nhiên nơi hành lang, nằm rất gần những sợi dây điện lộ thiên bên ngoài. Trên đó treo khá nhiều các loại quần áo khác nhau. Chẳng rõ có phải do hoàn cảnh tổng thể hay không, mà những bộ quần áo kia trông rất nhợt nhạt, trắng xám, dù không có gió thì vẫn lắc lư nhè nhẹ.
Hai bên hành lang là những cánh cửa sắt rỉ sét với kiểu dáng cũ kỹ; khung cửa màu nâu vàng đã tạo nên một sự tương phản quỷ dị với những câu đối đỏ chót được treo trên chúng. Thậm chí, ngay cả chữ “Phúc” (福) được dán ở giữa cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Đến nơi rồi.”
Tuyên Văn lấy chìa khóa, mở cửa căn phòng 2507 ra. Lúc này, Cao Mệnh hơi sợ, không dám tiến vào trong.
Căn phòng số 2507 này chính là nơi mà người con nuôi của bà cụ kia từng thuê. Anh Triệu đã nhảy từ ban công của chính căn phòng này xuống dưới.
“Cô dám thuê lại phòng trọ của người quá cố à? Vẫn còn chưa qua hết mấy ngày Thất của anh ấy cơ mà.”
(Người dịch: Theo thông tục, từ ngày người chết qua đời, cứ 7 ngày sẽ cúng một Thất - cúng đến Thất thứ 7, là vào ngày thứ 49 kể từ ngày qua đời, vậy mới tính là đã tạm thời hoàn thành việc đưa tiễn người chết ra đi.)
Bỗng nhiên, Cao Mệnh vô thức nhớ đến một phân cảnh từ một trò chơi mà hắn từng thiết kế trước đó - nam chính mặc trang phục phổ thông chơi trò chiêu hồn cùng người vợ đã chết trong một ngôi nhà ma ám lúc rảnh rỗi, lặng lẽ ngồi xem video quay lén cảnh mình tử vong.