Nhiệt độ trong tòa nhà đột ngột giảm mạnh, đối mặt với nỗi sợ hãi chưa biết, những điều tra viên mới này cũng không quá hoảng sợ.
Bọn họ tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc nội bộ của Cục Điều tra, dùng tốc độ nhanh nhất để lắp ráp các loại thiết bị trong ba lô.
Trên những thiết bị đó đều có số hiệu tương ứng, Cục Điều tra cũng đang không ngừng tìm cách sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để đối phó với sự kiện bất thường, những thiết bị mà người mới mang vào chính là "vũ khí" của họ.
"Thứ này có tác dụng gì không?" Cao Mệnh tò mò hỏi.
"Chín mươi chín phần trăm là vô dụng, nhưng miễn là có một phần trăm hy vọng, chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng, cho đến khi thử nghiệm ra thứ gì đó có thể tác động được đến những điều chưa biết kia." Người tài xế vạm vỡ nắm chặt tay: "Con người trở thành con người là bởi vì họ có thể sử dụng các công cụ."
"Thông tin liên lạc bị gián đoạn khi chúng ta mở cửa căn hộ 405, đứa trẻ và cha mẹ nó đã từng sống trong căn hộ này." Bạch Kiều cầm đèn pin lên và đi về phía căn hộ 405.
Không có vũ khí có thể đối phó với khủng bố, cũng không có bất kỳ biện pháp bảo vệ hữu hiệu nào, Bạch Kiều biết rõ nguy hiểm vẫn đi về phía căn hộ 405.
"Để tôi đi." Cao Mệnh đi lên trước một bước: "Chị là nòng cốt của cả đội, chuyện dò đường cứ giao cho tôi.”
Sợi xích nhỏ bị bóng tối kích thích, giống như một hình xăm chuyển động, xuất hiện trên cổ tay Cao Mệnh. Hắn đưa tay trái ra, nhẹ nhàng đẩy cửa căn hộ 405.
Trong căn nhà cho thuê rộng khoảng 90 mét vuông bốc lên một mùi lạ, cạnh cửa phòng khách chất năm túi nilon màu đen to, bên trong có một ít chăn ga gối đệm và quần áo trẻ em.
"Cẩn thận một chút." Bạch Kiều giơ đèn pin lên soi đường cho Cao Mệnh.
Trong phòng khách hình như đã xảy ra đánh nhau, bàn ăn bị lật, ghế nằm ngổn ngang trên mặt đất, sàn xi măng vẫn còn cặn cơm và mảnh bát sứ vỡ.
"Không phải bạo lực gia đình một chiều, hai bên đánh nhau đều mất hết lý trí." Cao Mệnh nhìn thấy một mảnh da đầu nhỏ với mái tóc ngắn ở góc tường, hẳn là của một người đàn ông: "Tình huống còn tồi tệ hơn tôi tưởng tượng."
Ngón tay xẹt qua bức tường, Cao Mệnh đụng phải nấm mốc trên tường. Hắn nhìn xung quanh, cho dù cửa sổ đóng chặt nhưng trong phòng vẫn rất ẩm ướt, tủ quần áo, gầm ghế sofa, phía sau TV, toàn bộ đều bị bao phủ bởi những mảng nấm mốc lớn.
"Nếu thuê một căn nhà như thế này chắc tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu." Người tài xế vạm vỡ chia người mới thành ba đội, một đội đi theo Cao Mệnh vào nhà, một đội canh giữ ở cửa, một đội phụ trách tiếp ứng trợ giúp.
"Cảm giác khó chịu là chuyện bình thường, nhưng làm tổn thương người thân để trút giận là sai trái." Cao Mệnh đi tới bên kia phòng khách, nơi này không thể coi là nhà được, bẩn thỉu, bừa bộn, tràn ngập mùi hôi thối.
Gia đình cũng giống như những món đồ đạc bị phá hủy trong nhà, đã tan nát.
"Ba mẹ đều có khuynh hướng bạo lực, cãi vã đánh nhau, bọn họ giống như hai con quái vật điên cuồng tấn công nhau." Cao Mệnh nhặt chiếc bình vỡ trên mặt đất lên, bên cạnh mảnh vỡ vẫn còn một vệt máu cùng vài sợi tóc dài: "Bọn họ là bởi vì ảnh hưởng của sự kiện bất thường mới thành ra như thế này, hay vốn dĩ nội tâm đã như vậy?”
"Theo lời kể của người già trong tòa nhà, bọn họ thường xuyên đánh nhau trước khi sự kiện bất thường xảy ra." Bạch Kiều không quấy nhiễu Cao Mệnh, cô cũng muốn xem người bình thường mà giải quyết được sự kiện bất thường cấp 3 này rốt cuộc có năng lực gì.
"Cho dù không có sự kiện bất thường nào xuất hiện, bi kịch vẫn có thể xảy ra..." Cao Mệnh muốn làm rõ mối quan hệ giữa trò chơi và hiện thực: "Cho nên, không phải là sự kiện bất thường tìm đến họ, mà là gia đình họ đang thu hút sự kiện bất thường.”
Xuyên qua phòng khách, Cao Mệnh đi tới căn phòng duy nhất coi như sạch sẽ, nơi này hình như là phòng ngủ của đứa bé.
Căn phòng nhỏ có một cái bàn, một tủ quần áo và một chiếc giường đơn. Điều thú vị là lúc này chưa đến mùa thu nhưng trên giường lại có các loại chăn dày và chăn bông vào mùa đông.
Những chiếc chăn bao quanh giường giống như bức tường thành trong tâm trí của đứa bé.
Mở tủ quần áo, trên đó treo mấy bộ quần áo trẻ em, dưới tủ được trải báo, còn có đèn pin và hộp bút chì màu.
"Không gian bên dưới tủ quần áo gần như có thể giấu được một đứa trẻ. Khi cảm thấy sợ hãi, đứa bé căn hộ 405 có thể chọn cách trốn vào trong tủ và vẽ." Cao Mệnh ngồi xổm xuống: "Môi trường khép kín có thể mang lại cảm giác an toàn cho đứa bé, giống như quay trở lại bụng mẹ."
Cầm hộp bút chì màu, Cao Mệnh vừa di chuyển nó thì một cánh tay làm bằng vải đột nhiên ấn vào hộp bút chì màu.
Bạch Kiều và một người mới bên cạnh đều trở nên khẩn trương, ngược lại Cao Mệnh không có bất kỳ phản ứng gì, hắn kéo hộp bút chì màu và cánh tay kia ra.
"Đúng là một con búp bê vải xấu xí."
Ẩn sâu trong tủ quần áo là một con búp bê vải được làm thủ công, miễn cưỡng mới có thể nhìn ra hình dạng của con người, trên thân đầy những vết khâu và nhuộm đủ loại sơn.
"Hàng xóm không nhìn thấy cặp vợ chồng kia mang đứa bé đi, cảnh sát cũng không tìm được nó ở tầng 4, mọi người có cho rằng đứa bé có thể đã biến thành con búp bê này không?" Cao Mệnh khóa cổ con búp bê vải và trói hai tay nó lại với nhau.
"Bây giờ không phải là lúc kể chuyện ma." Bạch Kiều khẽ cau mày. Cao Mệnh chưa được Cục Điều tra huấn luyện nội bộ, hành động hoàn toàn không dựa theo quy tắc.
Ngón tay ấn vào từng tấc da của con búp bê vải, Cao Mệnh không cảm thấy bên trong con búp bê có cất giấu thứ gì đó kỳ quái. Hắn lại mở hộp bút chì màu ra, trên nắp hộp có viết một câu xiêu vẹo —— thật muốn trốn ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy.
"Xem ra sự kiện bất thường đã giúp đứa bé thực hiện được mong muốn của mình." Cao Mệnh liên tưởng đến điều ước sinh nhật của mình, hắn đột nhiên cảm thấy sự kiện bất thường dường như rất nhiệt tình, nó nắm lấy lỗ hổng trong trái tim mọi người và cố gắng hết sức để lấp đầy, nhưng cách lấp đầy này hơi đẫm máu và đáng sợ.
Sau khi việc dò xét căn hộ 405 hoàn thành, những người mới đi theo Cao Mệnh lấy ra thiết bị để thu thập đồ đạc trong nhà, ngay cả nấm mốc trên tường bọn họ cũng mang về kiểm tra.
"Mọi người cẩn thận một chút, sự kiện bất thường mà chúng ta bị cuốn vào lần này có thể không phải là sự kiện bất thường cấp 1." Cao Mệnh nhỏ giọng dặn dò, sau đó ngồi trên giường của đứa bé kia trầm mặc suy tư.
Hắn đã thiết kế một trò chơi tìm kiếm đứa trẻ bị lạc, trò chơi có tên gọi là《Trốn tìm》. Bảy con quỷ và một đứa trẻ đang chơi trò chơi, chỉ cần tìm thấy đứa trẻ thực sự thì sẽ qua cửa được trò chơi. Nhưng trò chơi đó lại không tương ứng với sự kiện bất thường này. Trong sự kiện bất thường này, không phải là quỷ mang đến bóng tối cho đứa trẻ, mà là cha mẹ của nó.
"Mâu thuẫn, đánh nhau thường xuyên nổ ra giữa cha mẹ, đôi khi trút giận lên cả con cái. Sống trong một gia đình như vậy, đứa trẻ chắc chắn sẽ gặp nhiều vấn đề tâm lý khác nhau.”
Cao Mệnh đã từng gặp phải điều này khi còn làm cố vấn tâm lý trong nhà tù trọng phạm. Có một số tội phạm thường xuyên bị cha mẹ đối xử thô bạo khi còn nhỏ.
"Trong bầu không khí gia đình như thế này, tính cách của đứa trẻ sẽ đi đến hai thái cực, hoặc là rất tự ti và hèn nhát; hoặc là cực kì nóng nảy và cực đoan. Đánh giá từ hiện trường, đứa bé căn hộ 405 chắc là thuộc về vế trước.”
Ai cũng thích một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn cũng được chia thành nhiều loại. Nếu luôn bị buộc phải biểu hiện sự ngoan ngoãn thì trái tim của nó sẽ dần rơi vào một loại méo mó.
Biểu hiện trực tiếp nhất chính là tính rụt rè, làm gì cũng sợ mắc sai lầm, muốn giấu mình vì sợ chọc giận người khác.
Nhìn "bức tường chăn bông" bao quanh mép giường, Cao Mệnh cuộn tròn cơ thể, cố gắng nằm xuống giường của đứa bé.
"Cha mẹ đập phá đồ đạc ở phòng khách, đánh nhau, miệng đầy những lời tục tĩu. Đứa bé không những không được cha mẹ bảo vệ, mà còn phải luôn luôn cẩn thận trở thành công cụ trút giận của bọn họ."
"Dưới tình huống như vậy, cảm xúc dễ sinh ra nhất chính là —— sợ hãi."
Cao Mệnh nghĩ đến những bức vẽ graffiti trên bức tường hành lang. Khi hai người nhỏ đại diện cho cha mẹ bắt đầu cãi nhau, trên người bọn họ sẽ bò ra rất nhiều hình người tí hon màu đỏ. Đám người tí hon đó tháo rời các bộ phận trên thân thể của mình, rồi chạy về phía đứa bé.
"Có lẽ đám người tí hon màu đỏ kia là một cách biểu đạt nỗi sợ hãi của đứa bé." Một trò chơi khác dần dần xuất hiện trong đầu Cao Mệnh, trò chơi cấp bậc điềm xấu đó có tên gọi là《Ám ảnh sợ hãi》.
Trong đó không có con quỷ cụ thể nào, cũng không có cảnh nào quá đẫm máu, nhưng trò chơi này thậm chí còn mang tính tàn phá và đe dọa hơn nhiều so với những câu chuyện kinh dị thông thường!
Nội dung trò chơi rất đơn giản, một ngày nọ, 《Ám ảnh sợ hãi》 đột nhiên bùng phát và lan rộng khắp thành phố, tất cả mọi người đều rơi vào sợ hãi.