“Một khi sự kiện bất thường bước vào cấp 4, rủi ro mất kiểm soát sẽ tăng lên rất nhiều, phải tiêu diệt nó trước khi nó trưởng thành.”
Thời gian cấp bách nên Cao Mệnh định tranh thủ ban ngày đến phố Tứ Thủy để tìm hiểu tình hình cụ thể.
“Số 17, Vãn Thu, hai người cùng tôi đi đến một nơi.” Cao Mệnh cầm chiếc ba lô đựng đầy di ảnh lên, nói: “Miểu Miểu, cô ở lại văn phòng, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Tôi đi cùng với mọi người.” Chúc Miểu Miểu cũng đứng dậy: “Tôi sẽ không làm cản trở mọi người đâu.”
“Có cản trở hay không không phải là vấn đề.” Cao Mệnh đi về phía Chúc Miểu Miểu; khoảng cách giữa hai người chỉ là nửa bước: “Là vấn đề tin tưởng. TTôi có thể hoàn toàn tin tưởng cô không? Nếu như mệnh lệnh của tôi xung đột với mệnh lệnh của Cục điều tra, cô sẽ nghe ai?
Chúc Miểu Miểu không ngờ Cao Mệnh lại hỏi một vấn đề như vậy. Là một người lính cứu hỏa, phục tùng là chức trách, chế độ quy tắc chính là tiêu chuẩn.
“Trước khi cô suy nghĩ rõ ràng ...”
“Anh đã cứu tôi, tôi sẽ nghe anh.” Chúc Miểu Miểu nghiêm túc, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Mang theo rìu của cô, đi thôi.”
Tất cả thành viên của tổ điều tra số 1 tập hợp ở cửa sau của Sở điều tra, những người của các tổ điều tra khác cũng không quá can thiệp. Trong Sở điều tra đều biết tình hình của tổ điều tra số 1, có người thì hả hê, có người thì cảm thông, có người liên tưởng đến mình để rồi không khỏi thở dài. Từ khi sự kiện bất thường xuất hiện ở Hãn Hải cho đến nay, Cục điều tra vẫn luôn ở trạng thái bị động, mọi người quá khao khát một chiến thắng rồi, bọn họ cần hy vọng, cho dù chỉ là một chút cũng được.
Trong quá trính xe chạy tới khu Đông, Nhan Hoa và Vãn Thu ngồi ở ghế sau đọc xong thông tin trong vòng đen, đại khái đã hiểu được về sự kiện bất thường.
Nhan Hoa có ngoại hình hung dữ và đáng sợ, nhưng lại rất kiên nhẫn với Vãn Thu, một người cũng có một tuổi thơ bi thảm; sức mạnh của anh ta không bao giờ được thể hiện qua kẻ yếu.
Lấy điện thoại ra, Cao Mệnh không cần mở danh bạ, mà bấm thẳng một số điện thoại vào.
Sau hai hồi đổ chuông, đã có người bắt máy. Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: “Có cần em qua đó không?”
Cao Mệnh còn chưa kịp mở miệng, Tuyên Văn tựa hồ đã đoán được hắn muốn nói gì.
“Phố Tứ Thủy, khu Đông, tối nay chúng tôi muốn làm một mẻ lớn, nên đến đây trước để kiểm tra địa điểm.”
“Không phải anh gia nhập Cục điều tra rồi sao? Tại sao nói chuyện như một tên thổ phỉ thế?” Tuyên Văn dường như vẫn đang làm việc, tiếng bàn phím trong điện thoại không ngừng vang lên.
“Có người đang cho Kinh dị ăn, giúp Kinh dị tăng tốc trưởng thành. Nếu không ngăn chặn, có thể sẽ mất kiểm soát.” Cao Mệnh ngồi trên xe của Cục điều tra, không tiện nói quá chi tiết: “Hai tiếng nữa gặp, tối nay có thể ăn no một bữa rồi.”
“Được rồi, nhưng em vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi anh.” Tiếng bàn phím của Tuyên Văn đột nhiên dừng lại, giọng nói của cô càng trở nên dễ nghe hơn.
“Vấn đề gì?”
“Tại sao anh gọi video cho Ngụy Đại Hữu mà chỉ gọi thoại cho em? Là vì em không đẹp trai bằng anh ấy? Hay là anh không muốn nhìn thấy em? Có phải anh cảm thấy chúng ta là mối quan hệ hợp tác không?”
“...............” Cao Mệnh che điện thoại lại, nhìn xung quanh. Chúc Miểu Miểu đang nghiêm túc lái xe, Nhan Hoa và Vãn Thu đang đọc thông tin trên vòng đen; dường như bọn họ đang làm việc khác, nhưng cơ thể đều hơi nghiêng về phía Cao Mệnh: “Chúng ta vẫn cần phải từ từ tìm hiểu nhau.”
“Vào lúc tay chân em bị trói lại, anh vẫn ở bên cạnh uống hai cốc trà sữa cơ mà. Đây là thái độ muốn tìm hiểu của anh sao?”
“Gặp mặt rồi nói.” Cao Mệnh cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cùng lúc đó, trong studio Ánh Đèn Đêm, Tuyên Văn nhìn màn hình điện thoại di động, nhẹ nhàng tháo tai nghe ra, trên môi khẽ có ý cười.
Cô muốn thoát khỏi mọi ràng buộc, trở thành một người sống sờ sờ thực sự, sau đó tận hưởng mọi thứ như một con người, bao gồm cả tự do, nhân phẩm và tình yêu đích thực.
....................
9:00 sáng, tại quán mì hoành thánh Mỹ Linh trên phố Tứ Thủy.
Cao Mệnh và những người khác cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe, chuẩn bị định đến đây ăn cơm trước. Nhưng khi vừa xuống xe, cả nhóm đã bị một ông già bẩn thỉu chặn lại.
“Tôi nhìn thấy rồi! Các người đều sẽ chết! Đêm nay! Chính là đêm nay!”
Ông già hét lên một cách khoa trương.
Ông ta mặc một chiếc áo khoác rách rưới, đi hai đôi giày khác nhau, vì thiếu một chiếc răng cửa nên giọng nói có hơi lọt gió.
“Ông đã nhìn thấy những gì?” Cao Mệnh dừng chân lại, bọn họ đêm nay quả thực sẽ đi làm một chuyện rất nguy hiểm.
“Mày! Mày! Cả mày nữa! Đêm nay bọn mày đều sẽ phải chịu tai họa! Muốn sống sót, chỉ có dán lá bùa này ở đầu giường!” Ông già mở chiếc áo khoác rách rưới của mình ra, từ bên trong lấy ra một nắm bùa chú cũ nát, những tờ giấy bùa kia trông có vẻ khá cũ rồi.
“Có thể để tôi kiểm tra hàng được không?” Cao Mệnh bảo ông già đến bên cạnh xe. Hắn đưa tất cả các lá bùa cho Vãn Thu, nhưng Vãn Thu không có chút phản ứng nào.
“Thế nào? Có muốn mua một ít không?” Giọng điệu của ông già rất cổ quái, trông có vẻ hơi điên điên khùng khùng.
“Không cần đâu.” Cao Mệnh cầm rìu cứu hỏa nói: “Tôi là tin cái này.”
Ông già giật bắn mình, quay người bỏ chạy.
“Sao lúc nào anh cũng dùng rìu của tôi để dọa người thế?” Chúc Miểu Miểu nhét rìu cứu hỏa xuống dưới ghế: “Anh không có vũ khí của mình à?”
Đám người bước vào quán mì hoành thánh Mỹ Linh, nhưng khi bọn họ còn chưa gọi món, người phục vụ đã rắc một nắm muối vào giày của bọn họ.
Sau khi chị ta rắc xong lại nhanh chóng cúi đầu xin lỗi, thái độ quá tốt đến mức không thể tin được, khiến Cao Mệnh có chút khó hiểu: “Chị lấy muối rắc vào chúng tôi làm gì?”
“Mọi người vừa xuống xe gặp phải ông già khùng kia, trên người ông ấy không sạch sẽ!” Người phục vụ nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ rất ôn hoà.
“Không sạch thì phải rưới cồn chứ, rắc muối có tác dụng gì không?”
“Không phải là loại không sạch sẽ kia!” Người phục vụ mời mấy người ngồi xuống mới nói: “Ông già đó họ Ngô, tên là gì thì không ai biết, mọi người đều gọi ông ấy là bác Ngô. Ông ấy đang sống ở tầng lầu bị quỷ ám ác nhất trong chung cư trên phố Tứ Thủy này đấy.”
Bà thím phục vụ thần bí nói: “Mọi người có phát hiện ra, ông ấy luôn mặc một chiếc áo khoác dày không? Trên người còn giấu rất nhiều bùa chú nữa?”
“Thời tiết này mặc áo khoác dày quả thực khá kỳ lạ.” Cao Mệnh mở thực đơn ra.
“Trong chung cư trên phố Tứ Thủy có rất nhiều căn hộ quỷ ám. Những hộ gia đình mới chuyển đến vì để trấn trạch an gia, sẽ đi thỉnh một số bùa chú về dán trong hành lang. Những lá bùa giấu trong người bác Ngô đều là do ông ấy xé xuống từ những căn hộ quỷ ám đấy. Ông ta lúc nào cũng ra vào những nơi như vậy, thế nên mới cảm thấy rất lạnh, nếu không thì tại sao ông ấy lại luôn phải mặc áo dày? Chúng tôi còn nghi ngờ là trên người ông ấy có quỷ đấy!” Người phục vụ miêu tả một cách sinh động như thật.
“Xé bùa chú trấn trạch của nhà người khác, lão già này cũng thật là thất đức.” Cao Mệnh rót một tách trà, bắt đầu gọi món.
“Chung cư phố Tứ Thủy là một tòa nhà quỷ ám nổi tiếng ở khu Đông, năm nào cũng xảy ra thảm án, số lượng căn hộ quỷ ám không ngừng tăng lên, nhưng nơi này hình như tồn tại một sức hấp dẫn đặc biệt nào đó, thu hút mọi người chuyển đến đây không ngớt.” Chúc Miểu Miểu lo lắng cho Vãn Thu vừa nãy đã chạm vào lá bùa, lấy khăn giấy ra lau tay cho Vãn Thu.
“Cái gọi là sức hấp dẫn kia chính là giá thuê rẻ nhất trong toàn bộ khu Đông; ác quỷ làm sao mà đáng sợ bằng cái nghèo!” Một người phụ nữ trung niên dẫn theo một đứa trẻ ngồi ở bàn bên cạnh xen vào một câu: “Tôi cũng sống ở trong chung cư phố Tứ Thủy, ở quen rồi thì cũng vậy thôi. Quỷ ám đều chỉ là lan truyền vớ vẩn trên Internet thôi.”
“Chị sống trong chung cư đó?”
“Đúng vậy, tôi còn sống trong căn hộ quỷ ám đấy? Vậy thì đã sao? Mấy đứa con của tôi vẫn chạy nhảy trong nhà như thường lệ, không bị bệnh cũng chẳng có tai họa gì.” Người phụ nữ trung niên nhúng đôi đũa vào nước, rồi làm một phép tính ở trên bàn cho Cao Mệnh: “Trong căn hộ quỷ ám đã có nội thất đầy đủ, chủ nhà cũ không cần nữa, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản tiền đầu tiên; so với những căn hộ khác cùng tầng, căn hộ quỷ ám còn có thể rẻ hơn mấy vạn. Hơn nữa, ở trong căn hộ quỷ ám thì một số người hàng xóm xấu tính sẽ sợ mình, nên chả cần phải nhìn mặt ai.”
“Chị không sợ sao?” Chúc Miểu Miểu không có ý coi thường đối phương, cô chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
“Sợ?” Người phụ nữ trung niên vẻ mặt khinh thường: “Chết tôi còn chẳng sợ, thì còn sợ cái quái gì nữa?”