Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần cuối cùng Vãn Thu xuất hiện là ở tiệm mì bên cạnh chung cư Tứ Thuỷ. Camera cho thấy rằng, cậu ta đã cố tình băng qua đường, sau đó bước vào toà nhà nằm giữa chung cư Tứ Thuỷ.

“Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự không bị mất trí nhớ à?” Chính bản thân Cao Mệnh đã phải trả một cái giá rất đắt, cực kỳ đau đớn thê thảm, mới lấy được cơ hội này.

Tăng tốc bước chân, Cao Mệnh trông thấy dấu giày ướt nơi hành lang. Tiếp đó, hắn chạy một mạch lên tầng 5.

“Dấu giày biến mất rồi?”

Ngoặc ngay một ngã ba trên hành lang, Cao Mệnh phát hiện cánh cửa chính của căn hộ 506 đang khép hờ và trên mặt đất nằm một xấp giấy quảng cáo vốn dĩ nên được nhét vào phần thân trên của cánh cửa.

“Căn hộ 506 này hẳn là lâu rồi không có người ở mới đúng chứ nhỉ?”

Hắn bèn nhặt một tờ rơi quảng cáo trên mặt đất lên, lau đi lớp bụi dày đặc trên đó rồi nhìn vào bên trong căn hộ 506.

Cửa chống trộm phủ đầy bụi bặm, nhưng trong nhà lại rất sạch sẽ, như thể ngày nào cũng có người đến đây quét dọn.

Cao Mệnh thử gõ cửa một cái, thế là có một bóng người với vóc dáng gầy yếu bước ra từ nhà bếp. Vãn Thu đang mặc chiếc tạp dề mà mẹ quỷ từng mặc, nhút nhát rụt rè cầm một cái sạn bước ra.

“Anh... Anh là ai?”

Vãn Thu vốn rất nhút nhát, căn bản là không dám nói chuyện với người lạ. Cậu ta ép buộc bản thân phải thu mình lại. Mãi cho đến khi gặp Cao Mệnh, nó mới dần bắt đầu cố gắng giao tiếp với người khác.

Nhưng lần này thì khác, Vãn Thu không những vào nhà bếp nấu ăn cho mình, mà còn chủ động chào hỏi Cao Mệnh.

“Anh tên là Cao Mệnh, từng được một người mẹ nhờ vả giúp bà ấy chăm sóc hai cô con gái.” Cao Mệnh xỏ dép lê vào, lễ phép nói: “Con gái lớn tên là Nhàn Nhàn, con gái nhỏ tên là Niếp Niếp.”

Đùng...

Cánh cửa chống trộm phía sau lưng hắn đột ngột đóng sầm lại. Không những thế, trong nhà tựa như vừa bật máy lạnh lên, vì nhiệt độ đột nhiên bắt đầu giảm xuống. Trên sàn phòng khách, từng dấu chân ướt sũng bắt đầu hiện ra.

“Không thể nào, mấy bé ấy bảo là không biết anh!” Vãn Thu bắt lấy cái xẻng, bước ra khỏi nhà bếp, trông tư thế không khác gì với dáng vẻ đang muốn bảo vệ người thân của chính mình. Cậu ta lấy hết can đảm để đối mặt với Cao Mệnh: “Nơi này không chào đón anh, mời anh đi cho.”

Ngửi thấy mùi khét từ trong nhà bếp bay ra, Cao Mệnh nhướng mày: “Anh biết em muốn chăm sóc hai đứa nhỏ kia, nhưng em thực sự có thể làm được ư?”

Phớt lờ đi lời cảnh báo và hiểm nguy xung quanh, Cao Mệnh băng ngang qua Vãn Thu, bước vào nhà bếp rồi lấy đi đống dụng cụ bếp sắp bị thiêu khét lẹt.

Nhìn mớ hổ lốn đen sì trong nồi, Cao Mệnh thậm chí không phân biệt được đó là món xào gì: “Em nấu đây à?”

Vãn Thu hơi xấu hổ, khí thế cũng giảm mạnh: “Ờm.”

"Em hỏi thử hai cô bé kia xem, có phải sau khi thấy món ăn em nấu xong thì càng nhớ mẹ mình hơn hay không?” Cao Mệnh đổ mớ đồ ăn đen sì ấy vào thùng rác, sau đó bèn lau chùi sạch dụng cụ nấu nướng, kế tiếp là mở tủ lạnh ra rồi chuẩn bị đích thân ra tay. Cơ mà, sau khi mở tủ lạnh ra thì hắn phát hiện bên trong cũng toàn thực phẩm hư thối: "Thôi khó quá bỏ qua. Chúng ta gọi đồ ăn ship tận nhà thôi."

Quay lại bàn ăn rồi ngồi xuống, Cao Mệnh nhận ra bóng tối trong nhà bắt đầu sục sôi. Rõ ràng, oán khí của hai cô bé trong nhà đã nồng nặc hơn trước.

Ra hiệu kêu Vãn Thu đi tới, Cao Mệnh tò mò nhìn cậu ta: “Em không nhớ anh, nhưng lại biết rõ chuyện cần đến đây để chăm sóc hai đứa bé này. Điều gì đã khiến em đưa ra quyết định này?"

Đặt cái xẻng xuống, Vãn Thu bèn ngồi đối diện với Cao Mệnh. Bên cạnh khả năng trông thấy quỷ, đôi mắt đặc biệt của cậu ta dường như còn có thể nhìn thấy những thứ khác nữa: “Em chỉ cảm thấy... bản thân em nên chăm sóc hai bé gái này, vậy thôi. Chẳng còn lý do nào khác nữa."

Cầm lấy mảnh vải trên bàn, Vãn Thu định lau sạch cái xẻng đen sì: "Dường như em hơi đần độn, luôn bị mọi người sỉ nhục, nhưng các bé ấy lại không hề kỳ thị em."

Bản thân Vãn Thu cũng không thể giải thích rõ ràng được. Lau sạch cái xẻng xong, cậu ta hơi xấu hổ nói với Cao Mệnh: “Sau này, anh có thể dạy em nấu ăn không?”

Nhìn Vãn Thu trước mặt, Cao Mệnh thực sự rất khó có thể hình dung cậu ta với tên tội phạm siêu cấp trong tương lai. Gã cuồng đồ tàn bạo khiến Hãn Hải phải đau đầu suốt 20 năm, lúc này chỉ muốn học cách nấu cơm mà thôi.

“Khoan bàn đến chuyện nấu nướng đã. Trên thực tế, anh thật sự được mẹ của hai bé gái này nhờ vả.” Cao Mệnh bèn chạm vào trái tim của chính mình. Trong trận chiến cuối cùng, mẹ quỷ bị Thanh Ca đẩy vào ao máu trong lúc chém giết, sau đó dung hợp với Tiên máu thịt, thế nên Quỷ thần máu thịt trong người hắn còn lưu giữ lại hơi thở của bà ấy.

Tơ máu hội tụ, một khí tức kinh hãi lan tràn khắp nơi. Dường như hai cô bé trong căn hộ này cũng bị kích thích dần, khiến một mảng lớn bóng tối hiện ra giữa phòng!

Tấm rèm dày cộm được xốc lên, hai cô gái - một cao, một thấp - xuất hiện ở hai bên bàn ăn. Hai mắt của chúng đỏ thẫm, mà sắc mặt cũng trắng bệch.

Không có sự chăm sóc của mẹ quỷ, hai bé gái này trông vô cùng kinh khủng. Chúng đang chậm rãi tiến dần đến Cao Mệnh.

“Cũng là em tết tóc cho hai bé gái này à?” Cao Mệnh liếc nhìn mái tóc rối bù của hai đứa nhỏ.

“Không... Em, em không có...” Vãn Thu lắc đầu liên tục. Cậu ta đứng chắn giữa Cao Mệnh và hai đứa trẻ, nhưng Cao Mệnh lại cảm thấy chuyện này chẳng quan trọng gì.

Chủ động đứng dậy, hắn bèn đưa tay vén tóc của Niếp Niếp lên, sau đó nhớ lại hình dáng cô bé từ trí nhớ rồi bắt đầu tết tóc cho nó.

Quỷ thần máu thịt cũng không xuất hiện; Cao Mệnh chỉ kiên nhẫn giúp cô bé chỉnh sửa lại mái tóc, giống như mẹ con bé đã từng làm.

Mùi thơm máu thịt vương vấn giữa bóng tối, mà Niếp Niếp càng nhìn Cao Mệnh càng cảm thấy quen thuộc. Dường như, con bé thực sự nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình từ Cao Mệnh vậy.

Hai bé gái không phản kháng nữa; sự thù địch của chúng đã giảm thiểu đi rất nhiều. Tuy nhiên, bóng tối trong căn hộ 506 đã khuếch tán ra xung quanh; bọn họ bị kéo vào thế giới bóng tối.

“Chung cư Tứ Thuỷ quá nguy hiểm, anh sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho các em.” Cao Mệnh ngồi xổm xuống trước mặt hai bé gái: “Các em ở lại đây là vì chờ đợi mẹ quay về, mà anh lại có thể dẫn các em đi tìm mẹ.”

Trông hắn giống như một tên lừa gạt con nít vậy, thế nên hai bé gái này có chút do dự.

“Không chỉ có hai bé, mà những cư dân khác trong chung cư Tứ Thuỷ và Vãn Thu đều sẽ đi theo anh.” Tiên máu thịt bị Cao Mệnh cướp đi, thế nên trong chung cư Tứ Thuỷ này sẽ không còn Tiên máu thịt nữa. Tuy nhiên, chắc chắn là Tư Đồ An sẽ không cam tâm, vì gã đã bày mưu tính kế tại nơi này suốt 20 năm rồi.

“Đừng lo lắng nữa, chúng ta đi tìm những người khác trước đã.” Cao Mệnh đến chung cư Tứ Thuỷ này còn vì một lý do khác nữa - hắn muốn tìm bà đồng.

Bà đồng không rõ tuổi tác kia, cực kỳ bất bình thường.

Men theo bóng đen hướng ra bên ngoài, Cao Mệnh vừa bước vào hành lang là đã trông thấy bà tám với gương mặt kinh khủng kia. Người hàng xóm hay tò mò mọi chuyện này nổi tiếng là kẻ có miệng kín như bưng.

Mỉm cười chào nhau, Cao Mệnh dẫn ba đứa trẻ đến một nơi hẻo lánh tại tầng 1, dựa theo trí nhớ của bản thân.

Sau khi bóng tối hoàn toàn bao trùm, Cao Mệnh rất cung kính gõ cửa một căn hộ nào đó.

Khi tay hắn chạm vào vách cửa, toàn bộ cánh cửa gỗ lập tức chuyển sang một màu đỏ tươi như máu. Từng đường tơ máu dài và hẹp bò lúc nhúc trên cửa, những lá bùa dán trên khung cửa đều vỡ vụn ngay lập tức.

Từ bên trong căn nhà, có tiếng tượng đất vỡ vụn vang lên. Ngay lúc vừa đẩy cửa ra, Cao Mệnh trông thấy một bà cụ tóc trắng đang quỳ gối trên mặt đất. Trước mặt bà ta là một bức tượng Tiên máu thịt bằng đất sét trong trạng thái chia năm xẻ bảy.

Ngẩng đầu lên với ánh nhìn khó tin, khuôn mặt nhăn nheo của bà cụ co rúm lại. Bà duỗi ngón tay héo rũ như một nhành cây khô, hít lấy hít để từng luồng không khí, mở miệng bảo: “Tiên máu thịt! Cậu là Tiên máu thịt!”

"Cũng có thể tính là vậy!" Cao Mệnh dẫn theo ba đứa trẻ, một lớn hai nhỏ, bước vào bên trong căn hộ. Nhìn 365 bức tượng quỷ thần trên tường, hắn nói: “Bà đồng, tôi muốn hợp tác với bà một việc.”

"Cậu định cải mệnh?” Bà đồng từ từ hồi phục lại sự bình tĩnh, sau đó thu nhặt những mảnh vỡ của bức tượng Tiên máu thịt trên mặt đất, đặt chúng lên bàn.

“Thế thì không cần, con người của tôi rất tin tưởng vào số mệnh.” Cao Mệnh dời ghế, ngồi đối diện với bà đồng: “Tôi không rõ Tư Đồ An đã hứa hẹn gì với bà mới khiến bà mãi ở lại chốn này. Nhưng tôi phải nói cho bà biết rằng, gã ấy rất nguy hiểm.”

“Tên đó không hứa hẹn gì với tôi cả, mà tôi cũng không muốn giúp gã.” Bà đồng thắp ba nén hương, bái lạy tất cả các quỷ thần trong nhà: “Gã bắt được con của hai đứa em tôi. Nếu tôi không đồng ý giúp gã, gã sẽ giết sạch cả gia đình tôi."

"Sao thằng đó còn ác độc hơn cả ma quỷ vậy?” Cao Mệnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tư Đồ An muốn cúng bái Tiên máu thịt, nhưng tôi chính là Tiên máu thịt. Chuyện mà gã ấy mưu đồ vốn dĩ đã thất bại từ ngay lúc bắt đầu, mà người thân của bà vốn dĩ cũng không thể nào cứu được. Do đó, chúng ta nên thay đổi góc nhìn đi. Bà hợp tác với tôi, chúng ta nghĩ cách cùng nhau giết chết Tư Đồ An!"

...

"Chủ nhà ơi, có đồ ăn giao tới nè!"

Tiêu Mặc vọt vào chung cư Tứ Thuỷ với hai túi đồ ăn lớn. Thở hổn hển, cậu ta chạy thẳng lên tầng 5, gõ cửa căn hộ số 506: “Đồ ăn ship tới rồi, mời anh chị ra nhận hàng!”

Trong nhà không có ai, nhưng cánh cửa của căn hộ bên cạnh lại mở ra. Có một người phụ nữ trung niên đang đứng quay lưng về phía Tiêu Mặc: “Bọn họ xuống tầng 1 rồi.”

"Chào dì ạ! Cháu đang vội, hay cháu treo đồ ăn ở đây rồi nhờ dì báo cho bọn họ một tiếng nếu họ quay về?” Tiêu Mặc tiến dần về phía bà dì tốt bụng kia.

“Những thứ này, tôi không dám tùy tiện nhận đâu. À mà cậu đừng trách tôi lắm miệng nhé. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một việc. Sau này, tốt nhất là cậu không nên đến chung cư Tứ Thuỷ để giao đồ ăn nữa.” Bà tám xoay người, 4 cái miệng trên mặt của bà cứ há ra khép vào liên tục.

Túi đồ ăn rơi phịch xuống đất, Tiêu Mặc đột ngột ngã chỏng vó.

“Tỉnh dậy đi! Tỉnh lại mau, cậu đẹp trai! Tỉnh lại, tỉnh lại!”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK