Có người nói rằng, cuộc đời mỗi người đã được định sẵn ngay từ khi họ sinh ra. Nhưng cũng có người bảo, chẳng phải vận mệnh khi đã hình thành thì sẽ bất biến đâu.
Có lẽ chỉ có một dạng tương lai là có thể xác định được, chính là không ai biết chuyện gì rốt cuộc sẽ xảy ra trong tương lai.
Cao Mệnh thò tay vào hộp đen, lấy chiếc vòng đen dính máu ra.
Hắn nhìn ba thành viên Cục Điều tra trước mặt, nói: “Làm thế nào để kích hoạt vật này vậy?”
“Chỉ cần nhập thông tin danh tính của cậu vào và thực hiện xác minh ba lần, cậu sẽ trở thành chủ sở hữu duy nhất của nó.” Biểu cảm của người đàn ông cao gầy dần dịu lại: “Thật sự rất vui khi cậu có thể đưa ra lựa chọn này. Tôi là Trần Vân Thiên, Sở trưởng Sở Điều tra Lệ Sơn, thuộc phân cục của Cục Điều tra khu phố cổ nội thành Hãn Hải. Chung cư cho thuê Lệ Tỉnh nơi cậu sống đang thuộc thẩm quyền của tôi.”
Với sự giúp đỡ của anh điều tra viên, Cao Mệnh đã hoàn thành việc xác thực danh tính. Ngay khi đeo chiếc vòng đen vào, hắn có thể xem tất cả các thông tin được lưu giữ trong chiếc vòng.
Đa phần thông tin là những bộ quy tắc xử lý sự cố bất thường do Cục Điều tra biên soạn, cùng một phần nhỏ là kinh nghiệm tích góp được từ những người sở hữu chiếc vòng đen này truyền lại.
Bản thân chiếc vòng màu đen này tượng trưng cho thành tựu công nghệ cao nhất của thành phố thông minh Tân Hỗ, đồng thời cũng mang theo lòng dũng cảm, sự liều mạng và những phẩm chất lóng lánh khác của một người bình thường.
“Cậu cũng không cần lo lắng về công việc tại Studio game bên này. Nếu không muốn từ chức, vậy ban ngày cậu vẫn có thể đi làm như bình thường. Chúng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cậu.” Trần Vân Thiên khép lại nắp hộp đen: “Nhưng có một số điều, tôi cần phải nói rõ với cậu.”
“Khu phố cổ nội thành là nơi có mật độ dân số cao nhất trong tổng số 19 khu của Hãn Hải, là nơi có số lượng nhân viên lưu động nhiều nhất và cũng là địa phương có số lượng sự kiện bất thường bùng phát dày đặc nhất. Chúng ta đã cử một số lượng lớn các điều tra viên từ Tân Hỗ đến đây, nhưng có chăng là chỉ vẻn vẹn duy trì được tình hình hiện tại. Chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu đãi ngộ tốt nhất, nhưng cũng mong cậu đừng chống đối với những mệnh lệnh từ chúng tôi ban bố ra.” Từ đầu đến cuối, Trần Vân Thiên vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tựa như đã mất đi tình cảm của nhân loại vậy, chẳng phẫn nộ, không u sầu, mà cũng không biết vui vẻ.
“Mọi người đã gặp được bao nhiêu sự kiện bất thường tại khu phố cổ nội thành rồi?” Cao Mệnh hơi tò mò một chút.
“Sự kiện bất thường cấp 0 là 21 lần; sự kiện bất thường cấp 1 là 17 lần; cấp 2 là 7 lần và sự kiện bất thường cấp 3 đã xuất hiện 2 lần.”
“Nhiều vậy à?” Tính đến hôm nay, Cao Mệnh chỉ rời khỏi đường hầm kia vừa được vài ngày mà thôi. Hắn vốn tưởng mấy sự kiện bất thường kia chỉ xuất hiện một vài lần ít ỏi.
“Sự kiện bất thường phát sinh theo kiểu bất quy tắc - giữa chúng chẳng có quan hệ gì với nhau cả. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng, tần suất xuất hiện sự kiện bất thường càng lúc càng nhanh hơn rồi.” Trần Vân Thiên xòe lòng bàn tay ra: “Tôi cho cậu 3 ngày, để cậu làm quen với trạng thái thân phận mới này. Sau 3 ngày, cậu sẽ tham gia đội điều tra trực thuộc Sở điều tra Lệ Sơn, thay thế cho Tần Thiên.”
Sau khi nhìn chằm chằm Cao Mệnh đeo chiếc vòng đen vào, Trần Vân Thiên nhấc hộp đen lên, rời khỏi đây cùng hai điều tra viên khác.
“Nhóc Cao! Bọn họ không làm khó làm dễ cậu chứ?” Quản lý Cẩu và Nguỵ Đại Hữu chạy vào phòng: “Những người này thực sự rất khó hiểu.”
“Tôi không sao.” Cao Mệnh kéo ống tay áo, che đi chiếc vòng đen : “Mọi người vẫn ổn chứ?”
“Tối nay, chúng ta không thể về nhà được, thế nên định ở lại văn phòng cả đêm. Còn anh thì sao?” Dường như Nguỵ Đại Hữu đã tìm lại được niềm đam mê sáng tạo game của mình.
“Còn tôi định về nhà.”
Cao Mệnh bước ra khỏi phòng; Tuyên Văn bưng ly cà phê chờ hắn: “Ánh mắt của anh đã trở nên kiên định hơn nhiều rồi? Bị thứ gì kích thích rồi hả?”
“Trò chơi kinh dị đã trở thành hiện thực. Ngoại trừ tôi ra, đã có những người chơi khác tham gia vào rồi. Nếu sức mạnh của quỷ rơi vào tay một kẻ điên nào đó, tình hình rất có thể sẽ trở nên hỗn loạn hơn.” Cao Mệnh không nhận lấy ly cà phê từ tay Tuyên Văn.
“Đúng vậy, dù sao cũng có rất ít người đủ lý trí như anh và em.” Tuyên Văn rất thản nhiên phân loại mình và Cao Mệnh giống nhau.
“Cho nên tôi phải tăng nhanh tốc độ, tận dụng các khoảng trống thông tin để thu hoạch nhiều hơn, chiếm cứ vị trí chủ động vững chắc hơn.” Cao Mệnh đeo chiếc ba lô có chứa di ảnh bên trong lên, bảo: “Nhờ cô lo liệu chuyện Ánh Đèn Đêm bên này, điều tra ra xem ai là kẻ giết người ẩn mặt, sau đó xây dựng nên một ‘dây chuyền sản xuất’ chuyên chế tác trò chơi kinh dị.”
“Giờ anh sẵn sàng tin tưởng em à?” Ánh mắt của Tuyên Văn đầy vẻ cân nhắc. Ngay lần đầu tiên gặp Cao Mệnh, cô đã gọi hắn là chồng, nhưng trên thực tế thì chỉ mỗi mình cô ấy mới biết là cô ấy có thực sự yêu thương Cao Mệnh hay không.
“Tôi vẫn luôn tin tưởng cô.” Cao Mệnh chạy xuống lầu, gọi taxi, chuẩn bị trở về khu phố cổ.
“Trần Vân Thiên cho mình 3 ngày để chuẩn bị tinh thần, nhưng anh ấy cũng không biết rằng, kỳ thực mình còn lo lắng về vấn đề này hơn bất cứ một ai.”
Yên lặng xoay qua xoay lại chiếc vòng đen, Cục Điều tra đã có đầy đủ các thủ tục xử lý sự kiện bất thường.
Với các tình huống khác nhau, cần phải tuân thủ các bộ quy tắc khác nhau. Ví dụ, bọn họ đã soạn sẵn các bảng quy tắc cho căn hộ, quy tắc cho trường học, quy tắc cho bệnh viện,... Những bộ quy tắc này có thể giúp các điều tra viên gia tăng tỷ lệ sống sót đáng kể, nhưng lại không thể giúp bọn họ qua màn trò chơi.
Trong lúc Cao Mệnh đang kiên nhẫn nghiên cứu chiếc vòng đen, đèn tín hiệu của vật này đột nhiên bật sáng. Sau một chấn động nhẹ, hắn nhận được SMS từ Sở điều tra Lệ Sơn.
“Một sự kiện bất thường đã được phát hiện tại phố Dân Lung, Lệ Sơn, khu phố cổ. Tất cả các điều tra viên đang có mặt, hãy đến đó ngay lập tức!”
Hầu hết các sự kiện bất thường đều xảy ra vào ban đêm. Chỉ còn hơn 2 tiếng nữa, trước khi bình minh đến. Sau khi suy nghĩ một lúc, Cao Mệnh bèn yêu cầu tài xế taxi thay đổi điểm đến.
Hắn quyết định đến hiện trường quan sát thử, xem coi Cục Điều tra sẽ vận hành thực tế như thế nào, nhằm chuẩn bị tinh thần cho trường hợp sau này bị điều động đi điều tra.
Chiếc taxi lao qua các con đường trong thành phố, những tòa nhà chọc trời nhộn nhịp và thơ mộng dần biến mất khỏi xung quanh. Trong tầm mắt lúc này, chỉ còn lại những căn hộ cho thuê cũ nát, chen chúc nhau, cùng các ô cửa sổ đen kịt, tối tăm.
Nếu ví von khu phố cổ nội thành là địa phương nghèo nhất trong Hãn Hải, thì Lệ Sơn lại chính là địa phương nghèo nhất, hỗn loạn nhất bên trong khu phố cổ.
Lệ Sơn không phải là một vùng núi thực sự, mà là một khu bao gồm các tòa nhà chung cư cũ kỹ được xây dựng trái phép và sai quy hoạch.
Những tòa nhà bê tông chi chít, xếp chồng lên nhau, dẫn đến tình trạng giữa các tòa nhà không hề có khoảng cách. Cũng vì thế, các căn nhà ở tầng dưới chót không bao giờ đón được ánh nắng mặt trời.
Sau khi xuống taxi, Cao Mệnh đi bộ qua một con phố vừa dài vừa hẹp, rộng không đến 2 mét. Nước thải từ những đường ống hỏng hóc từ trên cao xả xuống, bốc lên một mùi hôi thối nồng nặc; thỉnh thoảng, xung quanh còn vang lên đôi ba câu chửi thề, kêu réo ầm ĩ.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời chật hẹp trên kia đang bị đống dây điện, dây phơi và những tấm biển quảng cáo trái phép đang tự xoắn lấy nhau ấy che kín cả. Cao Mệnh không thể nhìn thấy bầu trời đêm, mà chỉ trông thấy một sự áp lực, rách nát và dơ bẩn.
Hít một hơi thật sâu, Cao Mệnh đi ngang qua một phòng khám nha khoa, tiến vào một toà nhà đen kịt.
Cánh cửa trượt bằng sắt kiểu cũ phát ra một loại âm thanh rất chói tai; tòa nhà đổ nát này được mở toang ra. Đèn đuốc sáng rực, xung quanh có các nhân viên mặc đồng phục màu đen đang bận rộn gì đó, nhưng hầu hết bọn họ không có đeo chiếc vòng đen.
Sau khi trình diện cùng chiếc vòng đen trên tay và hoàn thành xác minh xong, Cao Mệnh cảm giác được anh nhân viên này đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy kính trọng.
Trong Cục Điều tra, dường như vị điều tra viên nào có đeo vòng tay màu đen thì người ấy đều có địa vị rất cao.
“Cục Điều tra, phân cục khu phố cổ nội thành Hãn Hải, Sở Điều tra Lệ Sơn, Tổ Điều tra số 01, Điều tra viên cấp 1 Cao Mệnh, mã số 01919; xin chào anh.” Đây là lần đầu tiên mà nhân viên phụ trách tiếp đón này gặp mặt Cao Mệnh. Anh ta rất kiên nhẫn giải thích về các tình huống tại Sở Điều tra Lệ Sơn cho Cao Mệnh rõ: “Để hiểu rõ hơn về các sự kiện bất thường, Sở Điều tra Lệ Sơn được thành lập ngay giữa khu phức hợp kiến trúc Lệ Sơn, nơi thường xuyên xảy ra các sự kiện bất thường. Ở đây có 7 con phố. Đội điều tra của anh chịu trách nhiệm về phố Dân Lung và phố Lệ Tỉnh.”
“Tôi vừa nhận được tin nhắn, muốn đi đến phố Dân Lung.”
“Tổ điều tra 01 đã khởi hành rồi. Anh sẽ phải hành động một mình. Mời anh đi theo tôi.”
Chàng nhân viên dẫn Cao Mệnh đến cổng sau của tòa nhà, nơi đó đang có một số chiếc xe điện màu đen được cải trang chỉnh chu đỗ sẵn: “Các con đường bên trong khu phức hợp Lệ Sơn rất nhỏ và hẹp, thế nên dùng xe điện sẽ thuận tiện hơn. Anh có thể kích hoạt chúng bằng cách sử dụng chiếc vòng màu đen này. Mỗi một chiếc xe điện đều được trang bị hệ thống định vị và thiết bị liên lạc.”
Cao Mệnh cũng không nói gì nhiều, quyết đoán mặc áo mưa vào rồi lái xe điện chạy đi.
Hắn đã sống tại chung cư Lệ Tỉnh lâu rồi, khá quen thuộc với khu vực xung quanh. Nhờ hệ thống định vị, hắn chỉ mất vài phút để đến phố Dân Lung.
Hàng rào cảnh giới đã được dựng lên, có bốn điều tra viên mặc đồng phục màu đen đang trao đổi với nhau tại đó.
Cởi mũ áo mưa xuống, Cao Mệnh trình diện chiếc vòng màu đen ra, sau đó tiến tới trước mặt nhóm người kia: “Tôi tên Cao Mệnh, là điều tra viên thay thế cho Tần Thiên.”