Điện thoại di động của Triệu Hỉ tuột ra khỏi vết thương; xuyên qua màn mưa lớn rơi xuống dưới mặt đất.
Ở độ cao năm tầng lầu, chiếc điện thoại vỡ nát, hoàn toàn bị phá hủy.
Những mảnh vỡ cuộc sống được Triệu Hỉ quay chụp lại bằng điện thoại di động, những lời anh nói với chính mình khi cô đơn, cuộc sống mà anh hằng khao khát ngưỡng mộ, bóng tối tàn bạo chôn giấu trong lòng anh, đều cùng bị tiêu tan trong cơn mưa lớn.
Quần áo đã ướt đẫm, Cao Mệnh sau khi nghe thấy tiếng điện thoại di động rơi xuống đất, mới bắt đầu leo lên trên.
“Nắm chặt nhé! Cái đồ liều lĩnh nhà anh! Sao dám nhảy thật chứ!”
“Cẩn thận một chút! Cậu vẫn phải đi qua cửa sổ tầng 5 đấy!”
Nửa người trên của điều tra viên và thầy Diêu cũng ướt đẫm vì nước mưa, bọn họ cố gắng hết sức để kéo Cao Mệnh lên trên.
Dùng năm ngón tay nắm chặt sợi dây, Cao Mệnh đã làm tất cả những gì có thể rồi, chuyện này cũng coi như là Triệu Hỉ đã tự tay phá hủy điện thoại di động của mình.
Lần nữa đi tới ban công tầng 5, Triệu Hỉ đang đứng đó, sửng sốt nhìn Cao Mệnh. Ánh mắt của anh ta đã có hơi khác so với trước đó, cảm giác tê dại lạnh lẽo được thay thế bằng bối rối và đau khổ.
“Bạn bè”, “người nhà” và “hàng xóm” đã khiến anh ta rơi vào tình cảnh bế tắc. Anh không suy nghĩ được thông suốt, cuối cùng đã bước lên mép tòa nhà.
Không ai quan tâm đến anh, thậm chí ngay cả sau khi anh đã qua đời, mọi người còn vẫn đang oán trách, tại sao anh không đi xa hơn mà chết, thật xui xẻo vì nhà đất trong chung cư lại bị rớt giá rồi.
Ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, anh đã gặp rất nhiều người, những người đó đã luôn vô tình đẩy anh đến gần cửa sổ hơn, chỉ có Cao Mệnh là không làm như vậy.
Những gì đang phát trong video trên điện thoại di động chính là điều Triệu Hỉ muốn làm, đó là ác ý tiềm ẩn bên trong người đàn ông lương thiện này, nhưng giờ đây ác ý đó đã được anh “tự tay”phá hủy.
Cái bóng màu đen nồng đậm từ trong cơ thể anh ta thoát ra. Đó dường như là mối liên hệ giữa thế giới chưa biết và Triệu Hỉ, lại giống như là một loại năng lượng đặc biệt nào đó.
Ngẩng đầu lên, Triệu Hỉ một mình đứng ở trong căn hộ 2507 - nơi vốn dĩ là nhà của anh - trong đêm mưa ấy, anh cũng đã đứng như vậy rất lâu.
Cơ thể của Cao Mệnh được sợi dây kéo đi. Hắn nhìn chằm chằm Triệu Hỉ trong nhà, một lát sau đã đưa ra một quyết định.
Giẫm giày lên khung cửa sổ 2507, Cao Mệnh điều chỉnh cơ thể, buông dây rồi lại nhảy vào bên trong 2507.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thầy Diêu và điều tra viên thực sự chết lặng. Thầy Diêu, một người đã hơn 30 năm chưa nói một câu nói bậy nào, vậy mà lại thốt ra một câu chửi thề.
“Tại sao lại vào trong đó rồi!!”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám nhảy xuống liên tục ở hai bên bệ cửa sổ tầng 5.” Điều tra viên hủy dung thật sự đã mệt rồi, nhưng lại không dám buông tay. Anh ta sợ lát nữa Cao Mệnh sẽ lại nhảy ra ngoài!
Cao Mệnh cũng nghe thấy giọng nói của thầy Diêu và điều tra viên, nhưng hắn giả vờ như không nghe thấy, từng bước một đi về phía Triệu Hỉ.
“Anh từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng luôn nhún nhường. Anh sợ mang đến phiền toái cho gia đình, cho nên dù cuộc đời có đấm anh hết cú này đến cú khác thì anh cũng chỉ phủi phủi bụi rồi lại tiếp tục cố gắng.” Cao Mệnh dừng lại ở trước mặt Triệu Hỉ: “Tôi sẽ cho mọi người biết tất cả những gì anh đã phải chịu đựng, tôi sẽ làm người nhà thực sự của anh.”
Không bắt tay, Cao Mệnh mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Hỉ: “Anh đã rất vất vả rồi.”
Lúc một người yếu đuối nhất, điều anh ta cần không phải là sự an ủi, mà là một cái ôm của người nhà.
Xương cốt đan xen, cái cổ bị vặn ngược, Triệu Hỉ dường như không quen với việc này.
Khi Triệu Hỉ lui về sau, những cái bóng màu đen thoát ra từ cơ thể anh ta dường như đã tìm thấy mục tiêu, bắt đầu lao về phía cơ thể Cao Mệnh.
Bọn chúng không thể xuyên qua cơ thể Cao Mệnh, nên ngưng tụ trên bề mặt da của Cao Mệnh, giống như những mạch máu đen biết di chuyển, lại giống như một sợi xiềng xích nhỏ bé có sinh mệnh.
Cao Mệnh đưa tay ra chạm vào, cảm nhận được ngột ngạt, đau khổ và tuyệt vọng; những bóng đen đó hòa vào ký ức của Triệu Hỉ.
Cánh tay truyền đến cơn đau dữ dội, hơi thở trở nên khó khăn, Cao Mệnh thử nắm lấy sợi xiềng xích kia. Trong lòng hắn có một loại dự cảm đặc biệt, dường như chỉ cần có thể nắm được xiềng xích, hắn sẽ có năng lực giống như Triệu Hỉ, nhưng Triệu Hỉ có thể sẽ biến mất.
Triệu Hỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Cao Mệnh, nhìn những cái bóng màu đen rời đi. Vết thương trên người và ánh mắt dần dần trở lại bình thường, nhưng có hơi tồi tệ là, cơ thể của anh ta cũng đang trở nên hư ảo. Có vẻ như chờ sau khi Triệu Hỉ hoàn toàn biến mất, sợi xiềng xích màu đen trên người Cao Mệnh sẽ hoàn toàn thành hình.
“Anh Triệu, những gì tôi vừa nói đều là sự thật, sau này tôi còn có thể dẫn anh đi gặp những người nhà khác.” Vẻ mặt Cao Mệnh méo mó vì đau đớn chia cắt tinh thần ý chí, hắn cố gắng giữ chặt cánh tay run rẩy của mình.
Triệu Hỉ ở bên trong 2507 cũng đang đưa ra lựa chọn cuối cùng, anh ta đứng ngây ra rất lâu, sau đó chậm rãi vặn vẹo cái cổ. Triệu Hỉ nhìn vào chiếc gương soi toàn thân trong phòng khách, anh ta nhìn thế giới đảo lộn trong gương, chiếc gương kia không hề phản chiếu ra cơ thể của anh ta.
Đôi bàn tay đầy vết chai và vết thương, khe khẽ vẫy vẫy, nhưng Triệu Hỉ vẫn không có ở trong gương.
Thi thể tàn tạ dường như đã hiểu ra điều gì đó. Triệu Hỉ lặng lẽ quay người lại. Anh ta không tiếp tục ôm Cao Mệnh nhảy lầu nữa, mà đi về phía hành lang.
Những người hàng xóm trong nhóm trò chuyện WeChat trên điện thoại di động đều là giả, trong toàn bộ khu chung cư này vốn dĩ chỉ có anh ta là người duy nhất.
Triệu Hỉ bước xuống bậc thang, bóng tối bao phủ chung cư phía sau bắt đầu tiêu tán, bất cứ nơi nào anh ta đi qua, nhiệt độ cũng dần dần tăng lên.
“Anh Triệu! Tôi không hề lừa gạt anh!”
Thấy Triệu Hỉ chuẩn bị rời đi, Cao Mệnh lập tức đuổi theo ra ngoài. Nghe thấy giọng nói của hắn, điều tra viên và thầy Diêu cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Triệu Hỉ đi rồi?” Thầy Diêu chỉ hơi kinh ngạc một chút, trong khi điều tra viên hủy dung lại tràn đầy vẻ khó tin.
“Làm sao mà anh làm được! Nhanh lên! Tôi muốn ghi chép lại! Trời chưa sáng, vậy mà chúng ta đã giải quyết được sự kiện bất thường! Đây quả thực là một kỳ tích!” Điều tra viên hưng phấn quá mức, nắm lấy tay Cao Mệnh.
“Người lớn cũng cần sự thấu hiểu và an ủi, tôi chỉ muốn trở thành người nhà của anh ấy, mà anh ấy lại bỏ đi.” Cao Mệnh nhìn thấy điều tra viên bắt đầu điên cuồng ghi chép, nhanh chóng ngăn cản đối phương: “Anh đừng vội ghi chép mù quáng! Tôi là thông qua nhiều phân tích khác nhau, cộng thêm việc lại là hàng xóm đã nhiều năm của Triệu Hỉ, nên mới nắm bắt được tâm lý của anh ấy, phương pháp này không thể tái hiện được.”
“Quá lợi hại! Lần đầu tiên gặp anh tôi đã cảm thấy anh rất đặc biệt rồi!” Điều tra viên vẫn không buông tay.
“Lần đầu tiên anh gặp tôi hoàn toàn không thèm chú ý đến tôi.”
“Cái đó không quan trọng!” Điều tra viên rất chân thành nói: “Nếu như anh có hứng thú, có thể gia nhập cục điều tra của chúng tôi! Tôi sẽ là người giới thiệu cho anh!”
“Nếu như tôi không tìm được việc làm, có thể sẽ cân nhắc.” Cao Mệnh chỉ vào nhà của Triệu Hỉ: “Trong nhà anh ấy chắc là sẽ có một chút manh mối, anh có thể đi tìm thử xem.”
Sau khi đuổi điều tra viên đi, Cao Mệnh cũng không dừng lại, theo Triệu Hỉ chạy xuống tầng, sau khi trò chơi qua màn sẽ có phần thưởng.
Đến tầng một, Triệu Hỉ không biết đã rời đi từ lúc nào, bóng tối lùi dần, trên mặt đất ở lối vào hành lang có đặt một bức di ảnh đen trắng.
Ngay lúc Cao Mệnh đang định nhặt nó lên, thầy Diêu ở bên cạnh đột nhiên thốt lên một tiếng kinh hô.
“Chuyện gì vậy?”
Dưới cái nhìn của Cao Mệnh, thầy Diêu giơ hai tay của mình lên, cơ thể của ông đang mờ dần theo bóng tối: “Tôi... hình như không thể rời khỏi đây được.”
“Thầy Diêu!”
Nhiệt độ tăng lên, ánh đèn trong hành lang nhấp nháy một cái, cơ thể của thầy Diêu hòa vào bóng tối.
Khi đèn hoàn toàn sáng trở lại, thầy Diêu đã biến mất, nơi ông đứng chỉ còn lại một bức di ảnh đen trắng.
Cao Mệnh cầm hai bức di ảnh lên. Di ảnh đen trắng của thầy Diêu rất bình thường, mặt trước là nụ cười có phần bất đắc dĩ của ông, phía sau là dòng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như của trẻ con.
“Bức ảnh của người nhà (người sắp chết): Tôi nghe thấy giọng nói trong nội tâm của mình. Thay vì nằm trên giường bệnh chờ chết, mất đi tự do và tôn nghiêm, tôi càng muốn trải nghiệm cảm giác được sống hơn.”
Thầy Diêu trong hiện thực bị bệnh nan y, không thể rời khỏi giường. Trong một thế giới bị bao phủ bởi bóng tối, ông dường như đã tìm lại cảm giác được sống.
“Đây thật sự là sự lựa chọn của chính thầy Diêu sao?”
Cao Mệnh lại lấy ra bức di ảnh thứ hai, trong ảnh Triệu Hỉ vặn vẹo và đáng sợ rơi từ ban công xuống, trong khi Cao Mệnh đứng ở cửa sổ tóm chặt lấy anh ta.
Trong bức ảnh này ngoại trừ Cao Mệnh có màu sắc ra, trên cánh tay hắn nắm lấy Triệu Hỉ còn quấn đầy những mạch máu đen như xiềng xích, những mạch máu đó trói buộc cánh tay của một người một quỷ lại với nhau.
“Bức ảnh của người nhà: Mối ràng buộc giữa người nhà với nhau là cam kết, là trách nhiệm, cũng là quyền lợi và sự kiểm soát. Tôi cam tâm tình nguyện trở thành một phần của anh, hy vọng anh có thể để nhiều người biết đến nỗi đau của tôi hơn.”