Mục lục
Nhà Thiết Kế Trò Chơi Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn qua màn trò chơi này, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.

Chỉ cần nội tâm không nảy sinh bất kì cảm xúc sợ hãi nào, thì sẽ không bị lây nhiễm《ám ảnh sợ hãi》, nhưng đối với đại đa số người bình thường mà nói, vượt qua nỗi sợ hãi là một chuyện vô cùng khó khăn.

Cái kết của trò chơi đó cũng rất mỉa mai, để ngăn chặn 《ám ảnh sợ hãi》lan rộng hơn nữa, người quản lý thành phố đã ra lệnh giết chết tất cả mọi người trong khu vực bị ảnh hưởng.

Những người may mắn sống sót không bị lây nhiễm chứng sợ hãi, bị buộc phải đối đầu với người quản lý thành phố.

"Nếu như thực sự là trò chơi này đã trở thành hiện thực, vậy thì sẽ gặp rắc rối lớn rồi."

Tốc độ lây lan chứng sợ hãi nếu như căn cứ theo cài đặt trong game, thì nhanh hơn rất nhiều so với kinh dị, vậy nên bất luận thế nào cũng phải “khóa chết” trò chơi này từ ngọn nguồn.

"Chúng ta nhất định phải tìm được đứa bé mất tích kia." Cao Mệnh hơi sốt ruột, nhưng khi cảm xúc lo lắng xuất hiện, cơ thể của hắn cũng bắt đầu xuất hiện phản ứng khác.

Đổ mồ hôi trên trán, tức ngực khó thở, đánh trống ngực và buồn tiểu, với tư cách là một bác sĩ tâm lý, Cao Mệnh biết rất rõ rằng đây là những triệu chứng điển hình của chứng sợ hãi.

Quả quyết đứng dậy, Cao Mệnh hét lên ra phía bên ngoài căn hộ: "Tất cả mọi người chú ý! Đừng tin những gì mình nhìn thấy, nghe thấy và sờ thấy! Tuyệt đối không được nảy sinh cảm xúc sợ hãi!"

Hắn hét rất lớn, nhưng không có bất kì đáp lại nào.

Sau khi xuống giường, Cao Mệnh nhìn về phía phòng khách, trong căn hộ 405 không biết từ lúc nào đã chỉ còn lại một mình hắn.

"Không ổn rồi, hình như mình đã bị trúng chiêu mà không biết."

Cao Mệnh có chút lo lắng, Bạch Kiều và người tài xế vạm vỡ muốn đào tạo những người mới thông qua sự kiện bất thường này bởi vì sự kiện bất thường này không có quỷ và mức độ rủi ro tương đối thấp, bọn họ dường như đã đưa tất cả những người mới dự bị của một tổ điều tra vào.

Đúng mười điều tra viên tiến vào sự kiện bất thường, nhưng sự kiện bất thường này lại không phụ thuộc vào số lượng người, chỉ cần nảy sinh cảm xúc sợ hãi là sẽ bị nhắm tới.

Cô lập, khủng bố, suy sụp, mặc dù trong trò chơi《ám ảnh sợ hãi》này không có quỷ, nhưng vì để thoát khỏi nỗi sợ hãi, rất nhiều người đã lựa chọn cách tự sát.

"Không thể rơi vào sợ hãi, mình buộc phải thoát ra khỏi nó mới có thể đi giúp đỡ những người khác."

Chấm dứt những hao tổn bên trong vô nghĩa, giữ cho bản thân tập trung và ngừng suy nghĩ lung tung.

Sợ hãi là một loại cảm xúc rất bình thường, ăn sâu vào tâm trí, cảm xúc này giúp con người tránh khỏi nguy hiểm trước, nhưng nỗi sợ hãi quá mức có thể biến thành một loại cảm xúc độc hại.

Nếu nguồn gốc của nỗi sợ hãi không được tìm ra càng sớm càng tốt, tác động tiêu cực của nỗi sợ hãi không bị gián đoạn, cảm xúc này sẽ tiếp tục lớn dần, kéo con người vào vòng xoáy sợ hãi.

Đầu óc trống rỗng, Cao Mệnh thà không suy nghĩ hay tưởng tượng đến tình huống xấu nhất.

"A! Cứu với! Cứu với!"

Đột nhiên, tiếng kêu cứu của điều tra viên mới phát ra từ hành lang, anh ta dường như đang bị thứ gì đó truy đuổi, ngã xuống đất trong hoảng loạn.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Cơ thể anh ta hình như bị tóm lấy, tiếng kêu cứu ngày càng xa dần, người mới dường như bị kéo sang các tầng khác.

Nắm lấy cửa, Cao Mệnh liều mạng lắc tay nắm cửa, nhưng thực sự mở không được, hắn hung hăng đá vào ổ khóa.

"Bùm!"

Cánh cửa gỗ cũ kỹ của căn hộ bị đá tung ra, Cao Mệnh nhìn ra ngoài, hành lang bóng tối bao trùm, xung quanh không có ai.

Tiếng la hét và tiếng kêu lần lượt vang lên từ những căn hộ khác trên tầng 4, phản ứng của Cao Mệnh cũng rất trực tiếp, đá tung từng cánh cửa ra.

Trong suốt quá trình, Cao Mệnh không hề cảm thấy sợ hãi, hắn biết rằng cách tốt nhất để đối phó với nỗi sợ hãi là đối mặt với nó.

Hãy buông bỏ mọi lo lắng, bất an và mọi cảm xúc tiêu cực, chỉ bằng cách không ngừng tiến về phía trước để đuổi theo nỗi sợ hãi, mới có thể ngăn chặn nỗi sợ hãi đến gần!

Cao Mệnh không còn kiềm chế bản thân nữa, xông xáo liều lĩnh như côn đồ, không chút sợ hãi.

"Trò chơi là do mình tạo ra, mỗi một bước của bọn chúng mình đều hiểu rất rõ, mình chính là nhà thiết kế toàn trí toàn năng, tại sao mình phải sợ hãi?"

La hét cầu cứu không hề lay chuyển được Cao Mệnh, hắn không ngừng đưa ra cho mình những gợi ý tâm lý tích cực, thậm chí còn sử dụng kỹ thuật thôi miên, hiện tại cho dù có quỷ thật sự xuất hiện, hắn cũng dám body slam đối phương.

Cao Mệnh bị "tra tấn" bởi tiếng kêu, tiếng la hét, vết máu và những cái bóng quỷ dị trong hơn 10 phút, cho đến khi bóng tối trong tầm nhìn của hắn bắt đầu nhạt đi.

Trò chơi cấp bậc điềm xấu này có thể gây ảnh hưởng vô cùng ác liệt đến đám đông, gây tác hại trên diện rộng, nhưng nó không quá khó đối với một cá nhân đặc biệt như Cao Mệnh.

“Có vẻ như mình sắp bị đuổi ra khỏi trò chơi rồi.”

《Ám ảnh sợ hãi》 là một trò chơi tập thể, một khi vượt qua nỗi sợ hãi là có thể rời đi.

Liếc nhìn con búp bê vải xấu xí trên tay, Cao Mệnh đứng trong hành lang đầy những hình vẽ bậy khủng khiếp, nếu rời đi ngay bây giờ, những người mới đến của Cục điều tra sẽ gặp nguy hiểm.

Cảm xúc sợ hãi không chỉ tự lớn lên mà còn lây lan lẫn nhau, khi một nhóm người suy sụp tập hợp lại với nhau thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.

"Nếu bỏ bọn họ ở đây, nói không chừng sẽ dẫn đến việc trò chơi 《ám ảnh sợ hãi》 này mất kiểm soát, gieo rắc tràn lan nỗi sợ hãi."

Sau một lúc do dự, Cao Mệnh đã đưa ra lựa chọn của mình.

Nảy sinh tâm lý sợ hãi có thể được chia thành bốn giai đoạn: Giai đoạn đầu tiên là tích cực, nhắc nhở bản thân rằng nguy hiểm có thể xuất hiện.

Giai đoạn thứ hai là cường hóa nỗi sợ hãi, sử dụng trải nghiệm trong não để kích hoạt trí tưởng tượng, cho phép bản thân thực hiện các biện pháp đối phó.

Nếu như không thể thoát ra khỏi tình thế khó khăn, tìm cách giải quyết vấn đề, nỗi sợ hãi sẽ bước vào giai đoạn thứ ba --- vòng tuần hoàn tiêu cực, trong đó lo lắng, đau khổ và tuyệt vọng sẽ khiến nỗi sợ hãi ngày càng lớn hơn.

Cuối cùng là giai đoạn thứ tư của nỗi sợ hãi, nơi người chơi hoàn toàn bị nỗi sợ hãi nuốt chửng và chôn vùi.

"Đáng lẽ ra mình phải luôn dừng lại ở giai đoạn đầu, kẻ đứng đằng sau thao túng nỗi sợ hãi muốn kéo mình vào bóng tối sâu hơn, nhưng đáng tiếc nó đã thất bại." Cao Mệnh không rời đi mà quay người trở lại căn hộ 405: "Những người khác của Cục điều tra có thể đã bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi sâu hơn, muốn cứu bọn họ ra, vậy thì phải chủ động đón nhận nỗi sợ hãi.”

Cầm chiếc ba lô đựng đầy ảnh, Cao Mệnh nằm giữa “bức tường chăn”, hắn bắt đầu đảm nhận vai một đứa trẻ, buông bỏ mọi phòng thủ tâm lý, để nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng.

.......…

Chúc Miểu Miểu là một nữ lính cứu hỏa cực kỳ hiếm hoi ở khu phố cổ, tố chất thể lực của cô tốt hơn hầu hết đàn ông, sức lực cực kỳ khỏe.

Cô từng có một gia đình rất hạnh phúc nhưng cách đây ba ngày, chồng và các con cô đã biến mất bên trong sự kiện bất thường.

Sau khi biết đến sự tồn tại của Cục điều tra, Chúc Miểu Miểu ngay lập tức gia nhập Cục điều tra, trở thành điều tra viên mới chưa được phát vòng đen.

Cô muốn tìm lại chồng và con trong sự kiện bất thường, cũng đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho việc này, nhưng khi nỗi sợ hãi thực sự ập đến, cô nhận ra mình không mạnh mẽ như đã nghĩ.

Tay chân tê dại lạnh ngắt, cô trốn vào trong phòng ngủ của 406, hai tay cầm chặt một chiếc rìu cứu hỏa dính đầy máu.

Những đồng nghiệp ở hành lang lần lượt bị kéo đi, những tiếng la hét rên rỉ tra tấn từng dây thần kinh trong cô.

Cô cũng nghĩ đến việc chống cự, nhưng khi cô điên cuồng giơ rìu cứu hỏa lên chém con quái vật, cô nghe thấy tiếng kêu kinh hô của đồng nghiệp.

Máu ấm bắn tung tóe trên người, Chúc Miểu Miểu hình như nhìn thấy đồng nghiệp của mình nằm trong vũng máu, lúc đó cô đã sợ hãi tột độ.

Cô quả thực đã không tuân theo quy tắc, bây giờ cô sớm đã quên hết các quy tắc rồi, trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng.

"Cô đã không thể rời khỏi đây nữa rồi." Giọng nói của đứa trẻ vang lên trong nhà, hai tay cầm rìu, Chúc Miểu Miểu đứng dựa lưng vào cửa nhà.

"Cô đã giết đồng nghiệp, cô là một tội phạm giết người, cô trở về sẽ bị tống vào nhà tù, sẽ không bao giờ gặp lại chồng và con của mình nữa."

"Ai đang nói!" Chúc Miểu Miểu vung rìu cứu hỏa lên không trung, một lát sau, cửa tủ phòng ngủ bị đẩy ra, có một đứa trẻ da trắng bệch đang nằm bò bên trong.

Nó rút cánh tay có phần biến dạng của mình từ sâu trong tủ ra, vẫy vẫy tay về phía Chúc Miểu Miểu: “Cháu biết cô đang rất sợ hãi, vậy sao chúng ta không trốn hết vào đây đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK