*Chú thích: Bát thức là khái niệm xuất phát từ Phật giáo, bao gồm: Nhãn (thấy), Nhĩ (nghe), Tị (ngửi), Thiệt (nếm), Thân (cảm xúc), Ý thức, Mạt-na thức và A-lại-da thức.
Vô minh cũng là một khái niệm trong Phật giáo, ám chỉ đến nhận thức sai lầm về bản ngã và thế giới xung quanh. Vô minh được xem là gốc của mọi bất thiện trong thế gian và cũng là một đặc tính của Khổ. Đó là tình trạng tâm thức không nhận được bản chất thực sự của sự vật, mà lại xem ảo giác chính là sự thật và vì vậy sinh ra khổ đau.
-----------------------------------
“Bát Thức nhất Thể, tứ Tướng vô minh.” Trông thấy tượng thần của Tiên máu thịt, ánh mắt của Tư Đồ An càng trở nên điên cuồng hơn: “Sau 20 năm chuẩn bị, chẳng ngờ chuyện lễ bái lại có thể thành công.”
“Thứ quỷ quái này định giết chết tất cả chúng ta! Cao Mệnh! Anh cứu bà ngoại của tôi với!” Bức tượng bị máu loãng bao phủ cả bốn phía. Cung Hỉ không thể thoát ra ngoài được, đành phải nhờ vả Cao Mệnh, nhưng trong mắt hắn lúc này chỉ có mỗi Tư Đồ An.
Mùi thịt thơm lừng xộc vào mũi, trái tim bị dị hoá của Cao Mệnh đang vắt kiệt toàn bộ tiềm năng của hắn. Tâm nhĩ của hắn dần dần biến thành một căn phòng tra tấn và mọi khổ đau đều trở thành hình cụ.
Những vết thương khắp người và những ký tự màu đen tà ác kia dường như đang cầu nguyện cho cho tai ách giáng xuống. Cả Cao Mệnh cũng bị Tiêu máu thịt ảnh hưởng.
Một dòng máu xuyên qua đồng tử trong mắt hắn, tựa như một vầng cầu vồng đỏ đâm xuyên qua mặt trời; bị Kỵ thần* quấn thân, Cao Mệnh không còn để ý đến bất cứ một ai nữa, chỉ biết tóm chặt xiềng xích rồi liều mạng kéo theo Tư Đồ An.
(* Chú thích: Kỵ thần là một khái niệm liên quan đến Tứ trụ, nằm trong Bát tự, thuộc về chuyên ngành Huyền học, là yếu tố mà đụng vào thì xui, đương số cần tránh. Chỉ cần hiểu sơ sơ vậy là được. Các nhà nghiên cứu Huyền học sử dụng các kiến thức liên quan đến Kỵ thần để tránh các tuổi, các ngành nghề, phương vị, năm tháng... tương ứng nhằm giảm thiểu rủi ro.)
Sau khi trông thấy bức tượng hoàn chỉnh kia, Tư Đồ An không còn ý định liều mạng chém giết với Cao Mệnh nữa. Gã muốn giết Cao Mệnh chỉ vì bị Cao Mệnh cản trở âm mưu - nhưng hiện tại, gã có chuyện quan trọng hơn cần làm.
“Tiên Máu Thịt!”
Mùi thịt nồng đậm tỏa ra từ bức tượng, tạo nên sự ảnh hưởng đến tất cả những người đã từng ăn thịt và bọn ma quỷ tín ngưỡng vào Tiên máu thịt tại đây.
Trong ao máu khổng lồ, mực máu loãng đang chậm rãi hạ thấp. Từng mạch máu cực kỳ chân thực bò ra từ bóng tối, chui vào bên trong pho tượng.
Chúng nó lượn lờ khắp cả thân thể của bức tượng thần, tụ tập ở vị trí trung tâm của 8 cánh tay. Tư Đồ An tốn 20 năm chuẩn bị, gây ra vô số sát nghiệt, cuối cùng cũng chờ được thời khắc này.
Bị máu thịt, tàn hồn và tín ngưỡng bao phủ, từng trái tim tươi sống bên dưới bệ ngồi của bức tượng thần dần dần khô héo đi.
Được máu tươi thấm vào, từ vị trí trung tâm của 8 cánh tay thuộc bức tượng thần ấy chậm rãi xuất hiện một quả tim trong suốt.
Có thể có mà cũng có thể không, có thể thật mà cũng có thể giả - Đây chính là một quả tim vốn dĩ sẽ không thể nào xuất hiện ngay giai đoạn này.
Sự dung hợp giữa thế giới bóng tối và thế giới thực vẫn chưa hoàn toàn bắt đầu, mà Tư Đồ An đã thông qua nhiều lần giết chóc huyết tế kết hợp với lấy thân làm mồi nhử, liên tục hấp dẫn các điều tra viên khác tiến đến, cuối cùng đã thành công trong việc nuôi dưỡng Kinh dị sớm ngày giáng lâm.
“Đó chính là trái tim của thần linh?”
Trong đám đông, Tuyên Văn và Tư Đồ An đồng thời chạy thục mạng về phía từ đường máu thịt. Mục đích của cả hai rất rõ ràng, chính là lấy đi quả tim trong suốt mọc ra từ đỉnh tượng thần.
“Chẳng phải mày cũng muốn giết tao à?” Bóng dáng lờ mờ của Cao Mệnh vọng đến từng âm thanh xiềng xích va chạm. Làm gì có chuyện hắn sẽ thả Tư Đồ An rời đi?
Chiến đấu tay đôi cũng không phải là thế mạnh của một người bác sĩ, nhưng cái nghề bác sĩ trong xã hội hiện đại ngày nay lại cực kỳ quen thuộc với những cái chết nhan nhản hàng ngày. Từ lâu, Cao Mệnh đã lường trước việc mình sẽ chết. Do đó, bằng bất cứ giá nào, hắn cũng không thể thả Từ Đồ An rời đi ngày hôm nay.
Hắn không thạo lắm về các kỹ năng đánh nhau, nhưng thể lực của bản thân đã được trái tim máu thịt liên tục cải thiện. Đến sau nhưng tới trước, hắn quật ngã được Tư Đồ An té nhào xuống đất.
Xiềng xích quấn quanh, Cao Mệnh muốn đoạt lấy con dao chặt xương từ tay Tư Đồ An. Tuy nhiên, thằng điên này vẫn giữ lấy nụ cười trên gương mặt tàn nhẫn xảo quyệt, như thể mọi phản ứng của Cao Mệnh đều nằm trong dự đoán của gã rồi.
Buông con dao chặt xương ra, Tư Đồ An vung tay phải về phía trước. Trong tay áo của gã vẫn luôn giấu một con dao róc xương sắc bén khác, mà trên lưỡi dao ấy đã dán sẵn một lá bùa sát mạng đỏ tươi như máu.
“Vào độ tuổi 20, tao cũng liều mạng hung hăng như mày, để rồi sau đó bị tổn thất nặng nề đấy.”
Con dao róc xương bén nhọn ấy đâm thẳng vào bụng của Cao Mệnh, lát bùa sát mạng vỡ nát ngay lập tức. Cao Mệnh cảm giác như vừa có một con sư tử chui thẳng vào bụng mình, để rồi điên cuồng cắn xé nội tạng bên trong.
Vết thương do lá bùa sát mạng tạo ra không kịp khép lại; máu chảy ra cũng không phải màu đỏ bình thường, mà trộn lẫn với vô số bụi giấy màu đen.
Tốc độ đập của trái tim máu thịt bắt đầu chậm lại; phần máu chảy ra từ trong bụng đang bào mòn lấy sự sống của Cao Mệnh.
Bị thương lần nữa, nhưng Cao Mệnh vẫn không nhượng bộ. Hắn giãy giụa đứng lên, ép Tư Đồ An vào tường, dùng xiềng xích trói cứng cả hai người lại với nhau.
“Mày không thể giết tao, nhưng tao có biện pháp giết chết mày.” Vừa rồi, mũi dao của Tư Đồ An không đâm thẳng vào trái tim của Cao Mệnh, đó dường như là do con ác quỷ lo rằng mình sẽ phá hư trái tim máu thịt. Cũng vì thế, hai luồng ý chí đã tự mâu thuẫn lẫn nhau. Chỉ có điều, vào lúc này thì Tư Đồ An lại nắm giữ quyền chủ động một lần nữa. Gã lấy ra con dao róc xương bí mật thứ hai, mà trên lưỡi dao này cũng có dán một lá bùa sát mạng.
Trong ba lá bùa sát mạng do bà đồng tặng cho, Tư Đồ An dùng một lá để giết Nhan Hoa, mà hai lá còn lại là dùng để chuẩn bị cho Cao Mệnh.
Vung dao về phía trước, Tư Đồ An vốn tưởng rằng Cao Mệnh sẽ linh động mà né tránh, từ đó gã có thể cướp lấy trái tim thần linh.
Nhưng nào ngờ, Cao Mệnh cũng lao thẳng vào lưỡi dao, sau đó dùng xiềng xích trói lấy cổ tay của Tư Đồ An, gắt gao buột chặt đối phương lại.
“Chúc Miểu Miểu!”
Ngay từ lần đầu tiên gặp Tư Đồ An, Cao Mệnh đã nhận ra việc Chúc Miểu Miễu vẫn giữ lấy cây rìu cứu hoả khi đứng cùng với các điều tra viên khác. Lúc đó, sắc mặt cô tái nhợt, mặc dù không bị thương nhưng vẻ mặt rất đau đớn.
Khi các điều tra viên từng ăn ‘thịt’ chém giết với các cư dân tại tầng hầm B1 của toà chung cư, Chúc Miểu Miểu không hề tham dự vào. Cô là thành viên của Cục Điều tra, thuộc lòng mọi quy tắc, thế nên luôn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của cấp trên. Tuy nhiên, cô lại không thể nào nâng rìu nhắm vào bọn quái vật kia được.
Vì rốt cuộc, ai mới là quái vật đây?
“Giết chết Tư Đồ An!” Khóe miệng chảy ra máu loãng, Cao Mệnh biết rõ Chúc Miểu Miểu còn giấu một lá bùa sát mạng trên người. Trước khi biến cố này xảy ra, bà đồng từng tặng cho cô ấy.
Dường như nhận ra gì đó không ổn, Tư Đồ An vô cùng nhạy bén, lập tức hét lên: “Chồng và con của cô bị quỷ giết hại đấy, chẳng lẽ hiện tại cô còn định giúp quỷ à? Cục Điều tra đã hy sinh nhiều người như vậy, tất cả chỉ là để mang loại ‘thịt’ có thể giúp chúng ta đối kháng lại với bọn quỷ dữ! Cô đừng tin lời hắn nói! Khi mọi người có được loại ‘thịt’ kia, chúng ta sẽ có thể cứu cả thành phố này!”
“Chúc Miểu Miểu! Giết gã đi!” Vết thương trên bụng Cao Mệnh dần chuyển biến nghiêm trọng. Cả người hắn đều là máu tươi: “Thịt đó chính là thuốc độc! Nếu ăn thịt vào, dù có muốn trở thành quỷ thì cũng không thể được.”
“Nếu không có ‘thịt’, sẽ có vô số các điều tra viên tiếp tục dùng mạng sống của mình để đi nhồi nhét vào những sự kiện bất thường kia! Tôi mới chính là kẻ cứu lấy mọi người!” Tư Đồ An trông hệt như một kẻ điên. Gã nhìn thấy Chúc Miểu Miểu lấy ra một lá bùa sát mạng nhàu nát, sau đó dán vào rìu cứu hoả.
Chúc Miểu Miểu nắm chặt lưỡi rìu bằng hai tay; ánh mắt của cô dần dần sáng tỏ. Cô chạy càng lúc càng nhanh, tựa hồ như đang nghĩ đến chồng và con mình từng bị quỷ quái bắt đi.
Xương ngón tay phát ra âm thanh giòn vang, máu của Chúc Miểu Miểu bị bùa sát mạng hấp thu. Cô nâng thanh rìu cứu hoả lên, nhắm ngay phần cổ của Tư Đồ An rồi dùng toàn lực bổ mạnh: “Đi chết đi! Mày là thằng điên dồn ép nhân loại tự cấu xé lấy nhau!”
Cơ thể bị trói buộc nên không thể né tránh được, Tư Đồ An gầm lên bằng một giọng điệu cực kỳ xa lạ. Hai ác hồn đang giao thoa lẫn nhau, bay ra khỏi cơ thể của Tư Đồ An.
Ác hồn bị ép buộc mà dung hợp, từ đó khiến một nửa bên mặt là của Tư Đồ An và một nửa còn lại là gương mặt của con ác quỷ trong toà nhà B.
Cây rìu cứu hoả chặt phăng đầu của Tư Đồ An, lá bùa máu nổ tung, phá hủy đi thân thể của gã. Chúc Miểu Miểu cũng ngã xuống đất; phần lớn sinh mệnh của cô đã bị lá bùa sát mạng hút đi, khiến cô trông già đi rất nhiều.
“Chết tiệt! Khốn kiếp! Đáng chết!!!” Con ác quỷ tru lên, nhưng Tư Đồ An cũng không hề quay đầu lại. Gã lấy đi lá bùa sát mạng cuối cùng trên mặt đất, bức ép tổ hợp ác hồn đang dung hợp vọt thẳng đến phần đỉnh của bức tượng thần.
Gã và Tuyên Văn, một trái một phải, đều đang giẫm lên đống thi thể đang chìm dần trong ao máu để tiến lên. Cả hai cũng sắp chạm đến gần bức tượng rồi. Đột nhiên, có một đôi tay vươn ra từ phía sau tượng thần tám tay. Bác Ngô trong bộ áo dày cũ nát đột nhiên gồng người, đẩy anh chàng Cung Hỉ đang cõng lấy bà ngoại mình vào trong ao máu!
“Bà ngoại!”
Cung Hỉ bỏ mặc mọi thứ, cố gắng kéo bà cụ lên bờ, nhưng máu loãng trong ao lại cứ như vô số oan hồn tóm chặt lấy chân bọn họ, khiến họ không thể nào rời đi được.
Trong nháy mắt, bà ngoại của Cung Hỉ bị máu loãng nuốt hết. Anh ta bèn nín thở lặn xuống, nhưng xung quanh chỉ toàn một vùng đỏ thẫm.
Nhưng sau khi bà ngoại của Cung Hỉ biến mất, một trong 4 khuôn mặt trống rỗng của bức tượng thần đột ngột hiện ra ngũ quan, tiếp đến là mở to hai mắt!
Đôi mắt ấy dường như đã nhìn thấu hết mọi đau khổ của nhân gian, vừa dịu dàng hiền từ, lại chất chứa sinh mệnh của người sống.
Sinh tướng - tượng trưng cho người sống - đã mở mắt. Tiếp theo đó, chính là Dục tướng, Tử tướng và Nghiệt tướng cũng liên tục trợn mắt lên.
Vứt bỏ chiếc áo khoác dày cộm, bác Ngô bước tới đứng cạnh bức tượng. Dường như ông ta bị thứ gì đó nhập vào người, bởi vì vẻ mặt lúc này lại trông na ná như quỷ thần Tứ tướng: “Khi bái lạy ta, các ngươi đã quỳ rạp xuống đất, vô cùng thành kính. Chờ đến khi máu thịt trưởng thành, tại sao các ngươi lại hung tàn hơn cả dã thú nữa? Rốt cuộc, các ngươi đang cúng bái cái gì?”