Chương 1000:
Sự im lặng của Dương Hoa không những không thể kiểm soát được dư luận mà ngược lại càng ngày càng trở nên gay gắt.
Thậm chí đến cả thị trường chứng khoán của Dương Hoa cũng bị biến động.
Trong văn phòng chủ tịch ở trụ sở chính của Dương Hoa…
“Chủ tịch Lâm, néu như anh không nhanh chóng giải quyết chuyện này, vậy thì đừng nói là doanh thu phòng vé của bộ phim trên 10 tỷ, e rằng đến việc quay tiếp cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn! Không lẽ anh không nên cho mọi người một câu trả lời sao?”
Tống Kinh không thể chịu đựng được nữa, bởi vì chuyện này mà nhiều diễn viên trong đoàn phim đã nhận được sự: chú ý và áp lực đến từ mọi phía, không thể nào tiếp tục quay phim bình thường được nữa.
“Chuyện này đã có biện pháp xử lý rồi. Anh kiên nhẫn chờ thêm nửa ngày nữa là được.” Trước bàn làm việc, Lâm Dương vừa xem tài liệu vừa thờ ơ nói.
“Biện pháp xử lý gì?” Tống Kinh sửng sốt, lập tức hỏi.
Lâm Dương liếc nhìn anh ta một cái, sau đó từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một ổ USB flash, đặt ở trên bàn.
Tống Kinh lập tức sửng sót, nhìn USB đó một lúc, rồi đưa tay ra cầm lấy.
“Bên cạnh có máy vi tính!” Lâm Dương nói.
Tống Kinh lập tức chạy qua, gắn USB vào và mở một số thư mục bên trong.
Đột nhiên, sắc mặt của Tống Kinh thay đổi đáng kể.
“Anh … anh muốn công bố những chuyện này ư?”
“Nếu người ta không xâm phạm tôi thì tôi cũng không xâm phạm đến người ta. Bọn họ đã muốn giẫm lên tôi, tôi chỉ có thể đánh chết bọn họ trên mặt đất!” Lâm Dương mặt không biểu cảm nói.
“Anh…anh sẽ hủy hoại vô số người! Anh không thể làm như vậy! Không thể!” Tống Kinh đột nhiên trở nên kích động, gào thét lên.
Tông Kinh hôn bay phách lạc rời công ty Dương Hoa.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng công ty lấy y dược để khởi nghiệp lại có những thủ đoạn như vậy… năng lượng như Vậy…
“Anh ta lấy đâu ra nhiều chuyện nội tình đen tối như vậy?
Anh ta lấy đâu ra nhiều chứng cứ như vậy?”
Tống Kinh với vẻ mặt thất thần, lẳm bẩm bước về phía trước.
Những thứ trong USB kia, thực sự quá chắn động!
Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz dừng lại trước mặt Tống Kinh, sau đó một người phụ nữ mặc trang phục công sở bước xuống xe.
Cô ta tháo kính râm ra, mỉm cười rất phong tình với Tống Kinh nói: “Đạo diễn Tống, chào anh!”
“Cô là?” Tống Kinh toàn thân run lên, định thần lại hỏi.
“Tôi tên Phùng Tiểu Thiến, là quản lý của anh Phạm Lạc.
Không biết tối nay anh có rảnh không? Anh Phạm Lạc đã đặt trước khu vực VỊP của khách sạn Lâm Giang. Mời anh đến dự tiệc! Rất hân hạnh được anh nhận lời!” Phùng Tiểu Thiến mỉm cười nói.
“Dự tiệc?” Tống Kinh nhíu mày, “bây giờ chuyện của anh ta đã náo loạn đến như vậy, anh ta còn có tâm tư tổ chức tiệc vui chơi sao? Hừ, thật là hết thuốc chữa!
“Đạo diễn Tống, anh hiểu lầm rồi. Anh Phạm tổ chức tiệc không phải để vui chơi mà là muốn thương lượng với anh một chút về chuyện phim truyền hình!”
“Phim truyền hình?” Tống Kinh sửng sốt.
“Đúng vậy, anh Phạm có ý định thành lập một dự án mới.
Anh ấy đã bắt đầu lôi kéo đầu tư, còn do anh ấy đóng vai nam chính. Tuy nhiên, kinh phí và diễn viên đã có rồi, nhưng lại thiếu một đạo diễn giỏi, cho nên anh ấy muốn mời anh đến, với tư cách là đạo diễn của dự án phim truyền hình mới của anh ấy, chuyện này vẫn phải mời anh đến khách sạn Lâm Giang và ngồi xuống thảo luận chỉ tiết với anh Phạm, anh cảm thấy thế nào?”
Tống Kinh cúi đầu suy nghĩ.
Anh ta không ngờ Phạm Lạc lại có dã tâm lớn đến như vậy.
Hơn nữa, việc thành lập một dự án phim mới vào thời điểm này cho thấy rõ ràng là muốn hút máu chủ tịch Lâm.
Anh ta muốn nhờ vào nhịp điệu và điểm nóng của chủ tịch Lâm để thúc đầy độ hot cho bộ phim mới! Nếu như nhờ vào chuyện này để tuyên truyền bộ phim, thì sự tuyên truyền này có giá trị thấp nhát là trên mười tỷ.