Chào cả nhà, vì nạn lấy nội dung tràn lan, nên để chống lại nhóm truyện 1 chấm one phải viết số chương cách và đảo thứ tự trong bảng, cả nhà cứ next chương sẽ tiếp tục tốt nhé! Mong cả nhà thông cảm và luôn ủng hộ chúng mình nhé!
“Vâng thưa chủ tịch!”
“Lập tức sắp xếp xe, đưa cô Anna đến gặp bác sĩ!”
Những người có mặt người lôi người kéo muốn đưa Anna đi, xe cũng đã được sắp xếp xong cả rồi.
“Buông tôi ra!”
Anna đột nhiên vùng vẫy dữ dội.
Những người xung quanh không kịp phòng bị, bị Anna vùng vẫy thoát ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy cô ấy đột ngột quay đầu lại, lao ra khỏi văn phòng.
“Cô Annal”
“Cô đi đâu vậy?”
Mọi người lo lắng hét lên.
Nhưng Anna không thèm ngoảnh đầu lại, chạy thẳng xuống hành lang.
“Đó là kho tài liệu!” Vẻ mặt của Raymond trở nên u ám, trầm giọng hét lên: “Mau, mau ngăn cô ta lại! Cô ta muốn vào kho tài liệu để cướp lấy tài liệu! Ném cô ta ra khỏi viện nghiên cứu cho tôi!”
“Vâng, Chủ tịch!”
Mọi người ầm ầm xông tới.
Bùm!
Chỉ nhìn thấy Anna nặng nề đẩy cánh cửa của kho dữ liệu ra, trực tiếp lao đến trước giá đang để máy xáp tài liệu xếp chồng lên nhau, đôi tay run rầy lục tìm.
Một nhân viên quản lý đang làm việc trong kho tài liệu kinh ngạc nhìn cô Ấy: “Phó chủ tịch Anna? Cô … cô làm sao vậy?”
“Tài liệu của tôi đâu rồi? Tài liệu của tôi để ở đâu? Nhanh trả lại tài liệu cho tôi!! Nhanh trả cho tôi!!” Anna kích động hét lên, dáng vẻ đó khá là đáng sợ.
Người quản lý giật mình, có chút tay chân luống cuống.
“Nói nhanh, tên khốn Raymond đó đã đem tắt cả tài liệu của tôi để ở đâu rồi?” Anna bước tới trước máy bước, túm lấy người đàn ông kia và hét lên.
Tuy nhiên, người quản lý còn chưa kịp nói gì thì một nhóm người khác đã xông vào.
Bọn họ không nói lời nào, tóm lấy Anna và đẩy cô ấy ra ngoài.
“Buông tôi ra! Tài liệu của tôi, mau trả tài liệu lại cho tôi!”
Anna kích động, nắm lấy một đống tài liệu, hét lên cuồng loạn.
Nhưng cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể đối phó được với nhiều người như vậy?
Không lâu sau, Anna bị đuổi ra khỏi viện nghiên cứu, cửa cũng bị khóa chặt lại.
“Raymond! Cho tôi vào! Raymond! Nhanh mở cửa! Trả lại tài liệu cho tôi! Raymond!! Đồ khốn, anh nhất định sẽ xuống địa ngục! Anh nhất định sẽ như vậy, tôi thề!” Anna mạnh mẽ hét lên.
Nhưng cho dù cô ấy có đập cửa hay la hét ầm ï thế nào thì bên trong vẫn không có chút phản ứng gì ….
Anna hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng Raymond lại có thể vì chuyện này mà trục xuất cô khỏi hiệp hội y tế và viện nghiên cứu…
Đến cả tâm huyết của cô ấy, cũng bị cướp đoạt toàn bộ!
Đây quả thực chính là một cơn ác mộng!
“Cô Anna, cô thật quá ngu ngốc!”
Lúc này, một chiếc xe ô tô lái đến bên cạnh Anna, một người đàn ông tóc nâu mặc thường phục bước xuống xe, anh ta nhìn Anna với khóe mắt ngắn lệ, bắt lực thở dài.
“Jesse! Tài liệu của tôi, tất cả tài liệu của tôi đã bị tên khốn đó Raymond lấy mắt rồi, anh nhanh giúp tôi đi, người bạn thân nhất của tôi, hãy giúp tôi lấy lại tất cả tài liệu nghiên cứu của mình đi, làm ơn!” Anna giống như nhìn thấy cứu tinh, chạy đến nắm lấy cánh tay của .Jesse.
“Cô Anna, cô nên từ bỏ chuyện này đi. Trên thực tế, Raymond đã tận tình tận nghĩa với cô rồi!”
“Tại sao?” Anna với vẻ khó tin hỏi.
“Cô không biết là cô đã phá vỡ chuyện lớn của chủ tịch Raymond rồi sao? Lô thiết bị y tế do tập đoàn Cao Thị quyên tặng đối với viện nghiên cứu của chúng ta mà nói là cực kỳ quan trọng. Nó liên quan đến lợi ích của chủ tịch Raymond! Cô đã khiến cho chuyện này thất bại hoàn toàn, Chủ tịch Raymond chỉ tịch thu tài liệu của cô và đuồi cô ra ngoài, đã là rất khoan dung rồi. Cô nên biết điều đi.” Jessie bất lực nói.