Chương 679:
“Viên Viên , chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tiểu Yến cô Ấy… cô ấy làm sao mà chết được?” Tô Dư khóc đến đỏ cả mắt hỏi.
“Tôi đâu có biết, đêm qua cô ấy không hiểu tại sao lại uống rượu một mình đến say khướt, chúng tôi không thể ngăn cản được. Sau đó thì say, ngủ cả một đêm. Sáng sớm tỉnh dậy, liền nhìn thấy đã tắt thở rồi…” Chu Viên Viên ánh mắt lóe lên, thản nhiên nói.
“Các cô không ép cô ấy uống chứ?” Lâm Dương nói thêm một câu.
“Ép uống? Ý của anh là sao? Chúng tôi chỉ uống rượu bình thường, làm sao có thể ép uống? Anh coi chúng tôi là loại người gì!” Đạo diễn Đổng ở bên cạnh trầm giọng hét, những người khác cũng khá tức giận.
Lâm Dương không thèm quan tâm, an ủi Tô Dư: “Cho dù thế nào, chờ báo cáo điều tra đi rồi nói.”
Tô Dư gật đầu.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Tô Dư và Tào Tiểu Kiều đều rất hoảng sợ, cũng rất đau buồn, dù sao thì bọn họ cũng đã là bạn cùng phòng ở chung với nhau mấy năm, đột nhiên người không còn nữa, cũng là cú sốc tương đối lớn đối với hai cô gái.
Lâm Dương đưa bọn họ trở lại trường học, sau đó trở về công ty.
Loại chuyện này anh cũng không có hứng thú đi hỏi thăm.
Việc còn lại vẫn là đi theo trình tự đi, nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy.
Nhưng mà…
Một lúc sau, Tống Kinh gọi điện thoại đến.
“Anh Lâm … bộ phim này … có lẽ đã xảy ra chút sự có.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tiền không tới chỗ sao?” Lâm Dương cau mày hỏi.
“Không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề của nữ chính. Em gái của anh … bị cáo buộc rồi!” Tống Kinh nói: “Nếu như cô ấy không thể thoát khỏi vụ kiện, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc bắm máy của cả bộ phim … Anh xem, nên xử lý như thế nào? “
“Cái gì? Bị cáo buộc?”
Lâm Dương vô cùng sửng sốt.
Anh còn chưa kịp phản ứng thì lại một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Vừa nhìn qua, thì ra là của Tô Nhan.
Lâm Dương cảm thấy không ổn nên cúp điện thoại của Tống Kinh trước, ấn nút kết nói.
“Lâm Dương, Tiểu Dư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Nhan vội vàng hỏi.
“Không có chuyện gì cả, tôi vừa mới đưa cô ấy về trường không lâu, sao vậy?” Lâm Dương bối rối hỏi.
“Nhưng tại sao lại có người đến nhà bác cả để vòng hoa, đặt quan tài, nói là muốn tìm Tiểu Dư để đòi công đạo?”
Tô Nhan hỏi.
Lâm Dương vừa nghe thấy, ngay lập tức im lặng.
Sau khi nhà họ Tô sa sút, các con trai dưới quyền của bà cụ Tô cũng phân gia rồi, về phần bà cụ Tô vẫn được nuôi dưỡng trong nhà họ Tô.
Nghe nói trong khoảng thời gian này, Tô Quảng luôn ở bên cạnh bà cụ Tô Tô Thái sống ở vùng ngoại ô cách xa nhà họ Tô.
Là con trai cả của nhà họ Tô, Tô Thái ngoài việc chăm lo cho công việc kinh doanh của gia đình, bản thân còn kinh doanh một số lĩnh vực ngoại thương. Bởi vì trước đây tâm huyết chủ yếu đều dồn vào việc kinh doanh của nhà họ Tô, cho nên việc kinh doanh cá nhân của ông ta cũng không lớn lắm, sau khi nhà họ Tô sa sút, cũng chỉ dựa vào công việc kinh doanh nhỏ này để duy trì chỉ tiêu trong gia đình.
Nhà của Tô Thái là một ngôi nhà góp vốn của đơn vị, không có bảo vệ ở cổng, cũng không có tài sản.
Lúc này, bên ngoài khu nhà này chiêng trống vang trời, người đông nghịt, bên ngoài ngôi nhà của Tô Thái ở tầng hai, có rất nhiều vòng hoa, tiếng khóc vang lên khắp toàn bộ khu nhà. .
“Con gái đáng thương của mẹ! Con mệnh khổ quá!”
“Sao con lại làm bạn với một con tiện nhân như vậy, đã hại con, hại gia đình của chúng tal”
“Huhuhu, trả lại con gái cho tôi! Trả lại con gái cho tôi!”
“Gia đình của Tô Thái, không được chết yên, trả lại mạng con gái cho tôi!”
Tiếng khóc không ngừng.
Những người hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới chỉ chỉ trỏ trỏ vào gia đình của Tô Thái, người vây xem cũng không ít.
“Tránh ra, làm phiền tránh ra một chút!”
Lâm Dương chen ra khỏi đám đông, bước vào nhà của Tô Thái.
Cửa nhà mở ra, rất nhiều người đang đứng ở bên trong.
Hiển nhiên, Tô Thái không có ý định đóng chặt cửa không gặp, mà là chuẩn bị đàm phán với những người này.