Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 960:

 

Mặc dù hẳn ta nói như vậy, nhưng người này lại đối với anh rất khách sáo.

 

Sự đối lập trong lời nói của hai người khiến Cao Lam biến thành người rộng lượng, còn Lâm Dương thì có mây phân của kẻ hẹp hòi, ghen tuông.

 

Nhưng Lâm Dương sẽ không từ chối, cũng không quan tâm.

 

“Được chứ, cám ơn.” Lâm Dương gật đầu đồng ý.

 

Tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình.

 

Trương Tinh Vũ vô cùng khó chịu, len lén trừng mắt nhìn Lâm Dương, miệng không ngừng nói lảm nhảm.

 

“Đáng lẽ hôm nay được vui vẻ ăn cơm với bạn học của Tiểu Nhan, kết quả cái đồ chó xui xẻo này đột nhiên lại đến. Thật là xúi quầy!”

 

“Được rồi, có khách ở đây bà bớt nói vài câu đi.” Tô Quang khuyên can.

 

“Hừ, được rồi, dù sao ăn cơm xong, cái thứ này mau chóng cút ngay cho lão nương, lão nương nhìn thấy hắn là thấy buồn nôn!” Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng.

 

Giọng của bà ta không nhỏ, mọi người xung quanh bàn đều có thể nghe thấy.

 

Tô Nhan hơi lúng túng khó xử.

 

Cao Lam nhìn về phía Lâm Dương, còn Lâm Dương vẻ mặt không thay đổi.

 

Nhưng không ai hiểu rõ, nội tâm anh đã bị Trương Tỉnh Vũ mài mòn rồi…

 

Một bàn đầy đồ ăn này đều do Cao Lam làm.

 

Tuy rằng đồ ăn nhìn có vẻ bình thường, nhưng Lâm Dương cảm thấy khá ngạc nhiên, nhìn cách Cao Lam ăn mặc, rõ ràng người có thân thế hiển hách. Loại người này.

 

không phải là kiểu người ăn sung mặc sướng, cơm bưng nước rót sao? Sao lại biết nấu ăm?

 

Lại nghe Cao Lam cười nói: “Chú, dì, nếm thử món thịt heo xắt sợi xào ớt con làm, xem xem tiểu Nhan hướng dẫn thế nào!”

 

“Được được được!”

 

Trương Tinh Vũ cười haha nói, liền ăn thử một miếng.

 

Tuy nhiên, chỉ mới thử một miếng, vẻ mặt của Trương Tinh Vũ liền thay đổi.

 

Món này quá khó ăn ….

 

Bà ta không nhổ ra ngay mà có gắng chịu đựng mùi vị kỳ dị này nuốt vào bụng.

 

*Dì Trương, mùi vị thế nào?” Cao Lam gắp gáp hỏi.

 

“Cũng … không tệ …” Trương Tinh Vũ cười trừ nói.

 

“Mặn quá …” Tô Quảng cau mày.

 

Nhưng khi vừa nói những lời này, Trương Tinh Vũ ở bên cạnh lập tức dùng cùi trỏ huých ông ta.

 

Tô Quảng sững sờ, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Tinh Vũ, hơi ngắn người ra, lập tức nhắm mắt lại.

 

“Hơi mặn một chút, lần sau bỏ ít muối đi là được.” Tô Nhan cũng ăn thử một miếng.

 

“Đúng vậy, thực xin lỗi … Nếu quá khó ăn thì đồ đi vậy …”

 

Cao Lan vẻ mặt xấu hỗ nói.

 

“Thế này đã rất tốt rồi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh nấu ăn, đạt được trình độ như vậy là rất hiếm có rồi. ” Tô Nhan khích lệ.

 

“Đúng vậy, Tiểu Cao, nhớ lại trước đây lần đầu tiền dì nấu ăn, suýt chút nữa làm cho chú Tô con bị ngộ độc thực phẩm. Con như thế này đã là rất tốt rồi!” Trương Tinh Vũ cũng vội vàng an ủi.

 

“Cảm ơn đàn chị, cảm ơn dì!” Cao Lan cười.

 

“Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi!” Tô Quảng cười haha nói.

 

Bốn người họ trò chuyện rất hòa thuận,vui vẻ.

 

Về phần Lâm Dương, từ đầu đến cuối không ai nói chuyện với anh, giống như anh là người thừa.

 

Tô Nhan có lẽ lúc này mới nhận ra Lâm Dương đang ngồi ở bên cạnh lặng lẽ ăn cơm, không nhịn được hỏi một câu.

 

“Hai ngày nay anh đi đâu?”

 

“Ra ngoài đi loanh quanh.” Lâm Dương buột miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK