Chương 245:
Lâm Dương là người mà anh ta khó khăn lắm mới mời đến được, anh ta làm sao có thể từ bỏ như vậy?
“Cái gì mà Lâm thần y, cái gì mà Long Thủ? Lương Sinh, em tỉnh lại cho chị đi! Tất cả đều là kẻ dối trá! Trước đây.
các em cũng đã nói rằng Long Thủ có thể cứu ông nội, nhưng mà kết quả thì sao? Bệnh tình của ông nội có cải thiện gì không? Chị nói cho em biết Lương Sinh, bây giờ gia tộc rất bất mãn với dòng của chúng ta, nếu như chúng ta không thể chữa lành cho ông nội, dòng của chúng ta phải chịu tai ương, tới lúc đó em sẽ chính là tội nhân của dòng chúng ta! ” Cô Lương chỉ vào mũi Lương Sinh mà mắng chửi.
Lương Sinh sắc mặt tái nhợt, không biết nên phản bác như thế nào.
“Anh Lương, Trung Y trước giờ đều luôn không có cơ sở khoa học. Theo như suy đoán của chúng tôi, việc dùng Trung y để chữa bệnh, phụ thuộc vào hai yếu tố, một là may mẫn, hai là yếu tố tâm lý. Cần phải biết, thời cổ đại có một thuật thôi miên để chữa bệnh. Điều đó nói lên rằng, khi một bác sĩ Trung Y nổi tiếng chữa bệnh cho một người, người đó sẽ tràn đầy tự tin, biểu hiện ám thị tâm lý, tăng khả năng miễn dịch của cơ thẻ, rồi kháng lại bệnh tật, v.v.
Còn về may mắn, có thể là những thứ dược liệu này quả thực có tác dụng chữa bệnh, chỉ là đánh nhằm trúng nhằm mà thôi! Tình huống của bệnh nhân này nghiêm trọng đến mức nào, anh giao ông ấy cho những kẻ lừa đảo này thật sự không phải là hành động sáng suốt! “
Một người đàn ông cao lớn, tóc vàng mắt xanh trên mặt mang theo nụ cười nói.
Anh ta chính là George.
Ánh mắt của anh ta tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường, ngay cả khi anh ta nhìn Lâm Dương cũng như vậy.
Lâm Dương nghe thấy, ngay lập tức cau mày.
Anh không nói gì, mà trầm ngâm nhìn ông cụ trên giường bệnh, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Tôi là một người có ân báo ân, lần này nếu như không phải nhà họ Lương giúp đỡ tôi, tôi đã không tới đây rồi. Hiện giờ bệnh nhân ở đó tình huống đã rất nguy kịch, không thể trì hoãn thêm được nữa, tôi biết rằng Hiệp hội Y khoa Quốc gia M có tiêu chuẩn rất cao, nhưng trên thực tế cũng có những người trong Hiệp hội Y tế Quốc gia M công nhận Trung Y.
Tôi đề nghị vẫn nên để tôi khám, không thể kéo dài nữa! “
Các bác sĩ này đều hiểu tiếng Trung.
Nghe thấy lời nói của Lâm Dương, nhiều người không khỏi bật cười.
George còn cười lớn hơn.
“Hahaha …anh bạn này, trò đùa này của anh thật sự quá nực cười rồi. Người của hiệp hội y khoa chúng tôi đều tin vào khoa học, Trung Y à? Hay là bỏ đi. Anh nói có người trong hiệp hội của chúng tôi thừa nhận Trung y, có thể cho.
tôi biết là tên ngốc nào không?” “
George mỉm cười nhìn Lâm Dương, những người khác cũng vậy.
Nghe thấy lời này, Lương Sinh cũng vội vàng nhìn Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương chậm rãi nói: “Người này … chắc anh cũng biết, cô ấy chính là phó chủ tịch hiệp hội y khoa của các anh, cô Annal”
“Cái gì? Cô Anna?”
Tất cả mọi người toàn bộ đều trợn tròn mắt, không thể nào tin được nhìn Lâm Dương, một hồi sau, mọi người đều phát ra tiếng cười lớn không cách nào che đậy.
“Anh nói cái gì?”
“Cô Anna sao? Anh đang nói đùa cái gì vậy?”
“Ai đều có thẻ tin tưởng vào Trung Y, nhưng cô Anna thì tuyệt đối không thể. Cô ấy đã giành được vô số giải thưởng quốc tế. Bản thân cô ấy trước đây cũng đã nói rằng Trung y là thứ không đáng tin cậy nhất. Không lẽ anh cho rằng cô Anna sẽ tự tát vào mặt mình sao?”
“Thật quá nực cười! Cái đầu của tên lừa gạt này có phải là đang giả ngốc không?”
Mọi người hoặc là cười nhạo hoặc là chế giễu, không ai tin vào điều đó.
Nữ bác sĩ tên Rita dường như không chịu nỏi lời nói điên cuồng của Lâm Dương, nói với Lương Hồng Anh: “Cô Lương, xin hãy để những người không liên quan sớm rời đi. Chúng tôi cần phải ngay lập tức làm kiểm tra cho bệnh nhân, thời gian rất cấp bách, không được lãng phí thời gian.”
“Được!”
Cô Lương gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn Lương Sinh nói: * Ra ngoài! Ngay lập tức!”
Lương Sinh thở dài nói với Lâm Dương: “Lâm Thần Y, rất xin lỗi … anh … anh có thể ra ngoài với tôi trước được không?”
Lâm Dương cũng không thèm nói nữa, dứt khoác bước ra khỏi phòng.
“Lâm thần y, tôi lập tức sắp xếp một phòng cho anh ở trước!” Lương Sinh đi theo ra ngoài và nói lời xin lỗi.
“Không cân đâu, thời gian của tôi cũng rât gâp. Sắp xêp cho tôi một chiếc xe trở về Giang Thành đi.”
“Cái này …Lâm thần y…” Lương Sinh do dự muốn nói lại ngừng, vẻ mặt xấu hỗ.
“Anh Lương, không phải tôi không chữa bệnh, mà là nhà họ Lương của các anh không tin tưởng tôi. Tôi biết trách nhiệm không phải ở anh, nhưng tôi đã thực hiện lời hứa của mình rồi. Tôi đã làm rồi. Chuyện khác chắc do nhà họ Lương của anh đến xử lý, vì vậy rất xin lỗi.
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lương Sinh há miệng, cũng không còn gì có thể nói, chỉ có thể thở dài: “Nếu đã như vậy thì … vậy được, tôi sẽ thu xếp xe đưa Lâm Thần Y quay về, Lâm thần y, lần này thực sự làm phiền anh rồi!”
Lương Sinh nói xong, cúi đầu chào Lâm Dương.
Lâm Dương gật đầu, không nói gì.