Chương 414:
“Aaaaa…”
Tiêng kêu thảm thiệt lại truyên ra.
Lâm Dương buông tay ra, nắm giữ lấy cổ tay của ông ta, nhanh chóng kéo qua.
Loạt xoạt!
Tiếng động lạ lại phát ra.
Liền nhìn thấy cánh tay của Lão Thái yếu ớt buông thõng xuống đắt, không nhắc lên được nữa.
Lão Thái nặng nề ngồi bệt trên mặt đất, thở hỗn hển điền cuống ôm cánh tay đau đớn, gần như hôn mê.
Cánh tay của ông ta đã bị phế, ông ta đã không còn có thể ngăn cản Lâm Dương nữa, ngay cả Hành Phong Quyền của ông ta cũng … vì vậy mà bị phế.
“Chuyện này làm sao có thể?”
Lưu Cảnh Pha sững sờ nhìn cảnh tượng khủng khiếp này.
Mọi người đã không nói nên lời …
Ngay cả Lão Thái cũng không phải là đối thủ, anh ta bên này còn có ai có thể ngăn cản người này?
Lâm Dương tiến lên một bước, trực tiếp đi tới trước mặt anh ta, ánh mắt yên tĩnh nhìn anh ta.
“Tôi… tôi cho … tôi đưa cho anh! Lạc Linh Huyết và Hoàng Sâm… tôi sẽ đưa hết cho anh!” Lưu Cảnh Pha toàn thân run rây điên cuông, vội vàng hét lên.
“Lễ ra anh nên sớm làm như vậy.”
Lâm Dương bình tĩnh nói, liền xắn tay áo lên.
Lưu Cảnh Pha liếc mắt nhìn, da đầu tê dại, suýt chút nữa không đứng vững.
Nhưng lại nhìn thấy cổ tay của Lâm Dương dày đặc Lạc Linh Huyết, có hơn chục giọt ….
Thảo nào người này mạnh mẽ đến vậy!
Lạc Linh Huyết nhiều như vậy… nghịch thiên! Anh ta nghịch thiên rồi!
Lưu Cảnh Pha toát mồ hôi đầm đìa, sau lưng bốc lên hơi lạnh, cũng không dám do dự nữa, lập tức nhỏ Lạc Linh Huyết ra, đưa Hoàng Sâm lên.
Lâm Dương nhìn nhân sâm trông giống như nước vàng này, hung hăng thở dài một tiếng, cất cái đó đi.
“Chúng ta trở về thôi.”
Anh quay người lại nói với Long Thủ.
“Sư phụ, tên Lưu Cảnh Pha này và người của anh ta vô cùng độc ác, tạo nghiệt không ít! Cứ tha cho bọn họ như vậy sao?” Long Thủ tiến lên phía trước, tức giận nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh Pha nói.
“Những người này không liên quan gì đến tôi, nhưng mà trước đó tôi đã nói rồi, chống đối tôi, thì định phải sẵn sàng để bị phế.” Lâm Dương trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Các ông cứ phế bỏ tay chân của bọn họ, giao cho người của Dược Thôn xử lý đi! “
“Vâng!”
Long Thủ gật đầu dẫn đám người đi lên.
“Các ông muốn làm gì vậy? Dừng tay! Dừng tay lại!”
“AaaaallI”
Tiếng hét vang dội cả bầu trời.
Đám người Lưu Cảnh Pha đã bị tàn phê, kết cục dành cho bọn họ đã được định đoạt rồi.
Người của thôn Dược giờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Còn Lâm Dương bây giờ thì lại chẳng còn hứng thú đối với Lưu Cảnh Pha nữa.
Giờ anh đã có được mười bảy giọt Lạc Linh Huyết, hơn nữa lại còn kiếm được Huyền Sâm Vương cấp cao là Sâm Hoàng, nhà họ Lâm coi Huyền Sâm Vương mình có như là của báu quý giá nhất mà cúng bái, còn Sâm Hoàng anh kiếm được mới chính là vật quý nhất được truyền lại đời đời ở thôn Dược.
Thật ra thì thông tin về việc Sâm Hoàng có ở thôn Tân Điền Dược đã được truyền ra ngoài từ lâu rồi nhưng mà thôn Dược vẫn luôn ẩn sâu trong rừng cao núi thẳm nên là không dễ gì để có thể tìm ra được tung tích của thôn này.
Vốn là Long Thủ cũng không có chắc chắn, nhưng mà nơi này lại bị người của Lưu Cảnh Pha tình cờ tìm thấy nên là đám người Lưu Cảnh Pha lập tức kéo đàn tới đây ngay lập tức, và Long Thủ cũng nhanh chóng báo cho Lâm Dương biết tin trước tiên để anh có thể mau mau tới đây.
Còn về đám người Lưu Cảnh Pha thì Long Thủ cũng đã có sẵn dự tính của mình rồi.
Thật ra thì Long Thủ cũng chẳng phải người ghét người xấu, thấy chuyện bắt bình giữa đường chẳng tha nhưng những việc mà Lưu Cảnh Pha làm trong những năm qua thật sự là quá đáng, khiến người ta phải oán hận, đến độ bị người người căm ghét.
Giết người cưỡng hiếp là chuyện cơm bữa, hơn nữa gã đó còn có những hành động tàn ác hơn thế nữa.
Nếu như không phải là Lâm Dương kịp thời đuổi tới đây thì e là ngày hôm nay thôn Tân Điền Dược sẽ được tắm máu chốn này, gà chó cũng không được thaI Giờ đây Lưu Cảnh Pha đã bị hạ, có thể coi cuối cùng thì kẻ ác cũng đến ngày phải đền tội, người của thôn Tân Điền Dược thực sự đều muốn lột da rút gân gã ra.
Lâm Dương thì không có hứng thú gì nhiều với việc này, đã có được thứ mình muốn nên anh định lên máy bay trực thăng rời khỏi đây luôn.
“Anh Lâm, xin hãy đợi một chút đã!”