Chương 967:
Tô Nhan nhận lấy, có chút căng thẳng, nhưng vẫn cần thận dè dặt chào hỏi bằng tiếng Anh không thành thạo.
“Chào bác sĩ.”
“Thưa cô, cô không cần phải giao tiếp với tôi bằng tiếng Anh, tôi có thể hiểu được tiếng Trung.” Ở bên kia điện thoại là một giọng nữ dễ nghe.
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Dương khẽ nhíu mày, ngắng đầu nhìn lên điện thoại.
Một giọng nói rất quen thuộc.
Người này là…
“A…. là … là vậy sao? Được rồi, bác sĩ…” Tô Nhan có chút căng thẳng, nhưng vẫn có gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, hít một hơi thật sâu nói: “Bác sĩ, tình huống của bác cả tôi, Cao Lam có lẽ đã nói cho cô biết rồi, không biết phía cô… “
“Tôi có thể chữa trị miễn phí cho bác cả của cô, nhưng đúng như lời Cao Lam đã nói, tôi có một điều kiện!”
*Cô có điều kiện gì, nói đi! Tôi đều có thể đồng ý với cô!”
Tô Nhan vội vàng nói.
“Tôi muốn cô tối nay đi ăn tối, dạo phó, xem phim cùng với Cao Lam, hơn nữa còn cùng anh ấy tham gia đại hội y khoa sẽ được tổ chức ở Giang Thành vào ngày mail Không biết cô có đồng ý không!” Giọng nữ ở bên kia điện thoại mỉm cười nói.
Ngay khi những lời này vừa nói ra, Tô Nhan lập tức sững SỜ.
Cao Lam ngậm cười nhìn vào điện thoại, cũng không nói lời nào.
Sắc mặt của Lâm Dương đã trở nên lạnh lùng vô cùng.
“Cái này … Bác sĩ, đang yên đang lành… Sao cô lại đưa ra yêu cầu như vậy?” Tô Nhan với vẻ mặt khó xử nói.
Vị bác sĩ này…rõ ràng là đang muốn ghép đôi cô với Cao.
Lam…
“Thế nào? Cô không đồng ý sao?” Giọng nữ ở bên kia điện thoại có chút thiếu kiên nhẫn.
“Bác sĩ, có thể đổi yêu cầu khác được không …Tôi…Tôi đã kết hôn rồi…” Tô Nhan với vẻ mặt bắt lực nói.
“Tôi nghe nói cô sắp ly hôn rồi, cô đã sắp ly hôn, vậy thì chuyện này có cái gì mà không thể chứ?”
“Nhưng mà…”
“Nếu như cô không muốn vậy thì bỏ đi. Cô có thể tìm bác Sĩ khác, nhưng điều mà tôi muốn nói là chi phí để chữa trị cho tổn thương của ông ấy vô cùng đắt đỏ. Nếu như không có ba tỷ thì không thể hoàn thành việc điều trị, hơn nữa các bác sĩ nỏi tiếng ở nước ngoài chưa chắc có thể tiếp nhận bệnh nhân này. Dù sao thì quá trình điều trị của ông ấy cũng quá dài, hơn nữa các cô cũng chưa chắc có thể mời được họ. Nói một cách đơn giản, tôi không cứu thì e rằng các cô sẽ rất khó để tìm được người điều trị, thưa cô, bản thân cô nên cân nhắc thật kỹ.” Bác sĩ mỉm cười nói.
Đây dường như là tối hậu thư dành cho Tô Nhan.
Tô Nhan cắn chặt môi, ánh mắt có chút phức tạp cùng kinh ngạc nhìn về phía Cao Lam.
Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết được chuyện gì đang xảy ra…
Cao Lam với vẻ mặt bắt lực mỉm cười nói: “Tiểu Nhan, xin lỗi, vị bác sĩ này có quan hệ vô cùng thân thiết với gia đình của anh. Cô ấy biết anh đến Giang Thành tìm em, cũng ngẫu nhiên đoán được anh có thể là có ý với em, cho nên mới đề ra yêu cầu này, có tình muốn tác hợp cho chúng ta.
*Vậy ý của anh thế nào?” Tô Nhan hỏi.
“Tiểu Nhan, anh biết em rất khó xử, cũng rất không tình nguyện, nhưng nếu như có thể được cùng em đi ăn, đi dạo phố, xem phim, rồi nắm tay em trong trang phục lộng lẫy bước vào bữa tiệc…thì đó sẽ là một đoạn ký ức khiến anh cả đời này cũng không thể nào quên được…anh…
đương nhiên là vô cùng mong chờ…” Cao Lam với vẻ mặt tràn đầy thâm tình nói.
Vẻ ngoài đẹp trai cùng những lời thoại sâu lắng này của anh ta đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải gục ngã.
Tô Nhan cũng có chút cảm động.
Nhưng mà…cô là người đã kết hôn rồi.
Hơn nữa…Lâm Dương đang đứng ở bên cạnh!
Cô làm sao có thể đồng ý chứ?
Nhưng nếu như không đồng ý, không lẽ cứ trơ mắt nhìn bác trai đau khổ như vậy sao?
Cô làm sao đành lòng chứ?