Chương 2266:
“Này! Tôi nói cho ông biết, tốt nhất là ông nhanh cút đi, chút kỹ xảo đó của ông và Lâm Dương ông đây đã sớm nhìn thấu rồi!
Không muốn chết thì nhanh rời đi, nếu không lát nữa ông đây ra tay, sẽ không biết nặng nhẹ đâu!” Đặng Khải Phong tiếp tục gào lên.
“Hửm?”
Người nọ cảm thấy kỳ lạ nhìn Đặng Khải Phong, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, khó hiểu nói: “Ở đâu ra tên ngốc này thế?”
“Ông nói cái gì?” Đặng Khải Phong tức giận: “Ông dám mắng tôi?”
“Có vấn đề gì sao?” Người nọ mỉm cười.
“Khốn nạn!”
Đặng Khải Phong giận tím mặt, xông nhanh tới đá mạnh vào bụng người nọ.
Nhưng một giây sau…
Rầm!
Một bóng người bay ra ngoài…
“Hả?”
Trương Bảo Ngọc, Hứa Thanh Thủy trợn †o mắt, giật mình nhìn Đặng Khải Phong toàn thân đầy bùn quay cuồng trên đất, trợn mắt há miệng.
“Anh Đặng Khải Phong!”
Hứa Thanh Thủy vội vàng đi lên, nâng anh ta dậy.
“Tôi không sao.” Đặng Khải Phong vội vàng đứng dậy, nhưng ngực mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Đồng thời Đặng Khải Phong cũng âm thầm kinh hãi.
Sao lại thế này? Những người này không phải là đồng bọn của Lâm Dương sao? Nếu không thì sao lợi hại như thế? Khi đối phương tấn công anh ta không thấy rõ động tác của đối phương, đủ để thấy tốc độ và lực lượng của đối phương vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Nếu là đồng bọn của Lâm Dương, Lâm Dương có thể mời được nhân vật lợi hại như thế sao?
“Lâm Dương, sao lại thế này?”
Đặng Khải Phong bất chợt quay đầu, la lên.
“Tôi đâu biết!”
“Chẳng lẽ ông ta không phải…”
“Cái gọi là đồng bọn chỉ là anh tự mình nghĩ ra, tôi nói tôi không quen bọn họ, là tự anh nghĩ nhiều rồi.” Lâm Dương lắc đầu.
“Anh…”
Đặng Khải Phong nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng lo lắng.
Chỉ một kích vừa rồi, anh ta đã hoài nghi người này không có quan hệ gì với Lâm Dương.
Chẳng lẽ mình đã đoán sai, những người này không phải diễn viên?
Nhưng vì sao vừa rồi Lâm Dương có thể một mình thu thập nhiều người như thế?
Sẽ không đến mức anh là cao thủ võ lâm gì đó đấy chứ?
Đặng Khải Phong sẽ không tin tưởng.
Với người có bộ dạng như Lâm Dương, anh ta có thể đánh mười người.
“Đặng Khải Phong, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Lúc này Trương Bảo Ngọc cẩn thận hỏi.
“Không cần lo lắng, Bảo Ngọc, vừa rồi chỉ là tôi sơ suất, thực ra tên này cũng bình thường thôi, để tôi đối phó cho!” Đặng Khải Phong vội vàng cười trừ, bộ dạng tràn ngập tự tin đẩy Hứa Thanh Thủy ra, bày ra tư thế nhìn người chột một mắt kia.
“Hả? Bình thường sao? Xem ra mình bị người ta coi thường rồi?”