Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng mà…”

 

“Anna, trở về đi… Viện nghiên cứu thật sự không thích hợp với cô, Hiệp hội Y khoa cũng không thích hợp với cô nữa. Tính tình của cô quá thẳng thắn. Cô ngoại trừ việc học tập ra thì không hiểu cái gì cả. Nơi này phức tạp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô.” Jesse lắc đầu nói.

 

Anna há hốc mồm, sững sờ nhìn Jesse, một lát sau, cô ấy cắn răng tức giận nói: “Raymond không thể đánh bại được tôi. Cho dù không có những tài liệu đó, tôi cũng có thẻ tự mình nghiên cứu!”

 

“Kinh phí nghiên cứu cô tìm ai để tài trợ chứ?”

 

“Tôi sẽ đến các bệnh viện lớn để xin việc và nộp đơn, không một bệnh viện nào có thể từ chối tôi!” Anna trầm giọng nói.

 

Dựa vào y thuật của cô ấy, bát kỳ một bệnh viện nào trên thế giới cũng chỉ có thẻ tiền hành tranh nhau nhau.

 

Nhưng Jesse vẫn lắc đầu.

 

“Cô Anna, có lẽ suy nghĩ này của cô rất khó thực hiện được!”

 

“Tại sao?”

 

“Chủ tịch Raymond có lẽ đã gọi điện thoại đến, tôi nghĩ…

 

đa phần là cô không thẻ làm việc ở bất kỳ một bệnh viện nào, chứ đừng nói là tiến hành nghiên cứu!” Jessie thấp giọng nói.

 

Sắc mặt của Anna thay đổi rõ rệt, kinh ngạc nhìn Jesse, thật lâu sau mới lẫm bẩm trong miệng.

 

“Cấm vận?”

 

Sự cố Ô Long trong bệnh viện đã khiến Cao Lam mặt đầy bụi đất, mắt hết mặt mũi.

 

Mặc dù anh ta vừa nhận được cuộc gọi, phía Hiệp hội Y khoa đã trừng phạt Anna, nhưng nghĩ đến việc mặt mũi của mình bị mắt sạch, trong lòng của anh ta như bốc hoả.

 

“Con tiện nhân này! Ông đây sớm muộn gì cũng khiến cô đẹp mặt!” Cao Lam nghiễn răng nghiền lợi, nổi giận đùng đùng.

 

Bởi vì chuyện của Cao Lam, Tô Thái bị buộc phải chuyển viện. Lần này gia đình của Tô Quảng và Trương Tinh Vũ có thể nói là mất hết mặt mũi trước mặt người thân, thậm chí chuyện này còn lên báo rằm rộ, hai người ra ngoài đều bị người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.

 

Tô Quảng thì không nghĩ ngợi nhiều, nhưng Trương Tinh Vũ lại có lòng tự tôn mạnh mẽ, náo loạn đến mức như vậy, trong lòng bà ta sớm đã đem mười tám đời tổ tiên của Cao Lam ra mà mắng chửi một lượt rồi, mắng anh ta là kẻ lừa gạt, còn dặn dò Tô Nhan không được phép qua lại với Cao Lam.

 

Tô Nhan đương nhiên không nghĩ đây là lỗi của Cao Lam, dù sao thì người ta cũng có lòng tốt nhưng chuyện đã đến mức độ này rồi, cô cũng không thể giải quyết được, chỉ có thể nhắm mắt bịt tai, không quan tâm đến những lời đồn đại xung quanh.

 

Đương nhiên, Lâm Dương sẽ không quan tâm đến chuyện của Cao Lam nữa, anh gọi điện thoại cho Tô Dư và nói với cô ấy rằng chuyện của bọn cho vay nặng lãi đã giải quyết xong, sau đó tiếp tục giải quyết chuyện công ty.

 

Nhưng đúng lúc này, Mã Hải lại đầy cửa bước vào.

 

“Chủ tịch Lâm!”

 

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dương đặt tập tài liệu xuống, liếc nhìn qua rồi hỏi.

 

“Đạo diễn Tống Kinh gọi điện thoại đến, nói là muốn mời anh đến đoàn phim… Có vẻ như bộ phim của anh sắp khai máy rồi.” Mã Hải nói.

 

“Khi nào vậy?” Lâm Dương sững sờ một chút rồi hỏi.

 

“Chính là chiều nay, đạo diễn Tống muốn đích thân đến đón anh, nhưng hình như đoàn phim đã xảy ra chút chuyện, anh ta nhất thời không thể đi được.”

 

“Vậy được rồi, anh thu xếp xe cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ tự: mình đến đó.”

 

“Vâng chủ tịch Lâm!”

 

Mã Hải gật đầu muốn đi ra ngoài.

 

“Chờ một chút!” Lúc này, Lâm Dương lại hét lên.

 

“Chủ tịch Lâm, anh có dặn dò gì nữa sao?”

 

“Hãy chọn cho tôi một chiếc xe có âm điệu thấp một chút, đừng lấy Ferrari hay Bentley gì đó.”

 

“Vậy thì Phaeton đi.”

 

“Phaeton? Cũng bỏ đi, anh cứ chọn một chiếc xe trị giá một trăm triệu cũng được.”

 

“Được rồi chủ tịch Lâm, tôi sẽ thu xếp ngay.”

 

Mười lăm phút sau, Lâm Dương sắp xếp một chút rồi lái chiếc xe Lynk & Co đi đến đoàn phim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK