Chương 418:
“Rồng không thể ở trong nước cạn quá lâu, ông cũng nên ra ngoài rồi.” Lâm Dương nói.
“Ở nước cạn quá lâu sao? Haha, tên nhóc, câu nói này tôi cũng phải trả lại cho cậu mới đúng!” Trịnh Nam Thiên nheo mắt nhìn Lâm Dương, đầy ẩn ý nói.
Người như ông ta làm sao có thể không nhìn ra được sự phi thường của Lâm Dương? Lâm Dương tuy rằng vẫn luôn che giấu bản thân, nhưng Trịnh Nam là người từng trải, làm sao có thể không có chút nhãn lực?
Lâm Dương không nói gì.
Trịnh Nam Thiên xua tay, nắm lấy cánh tay của Lâm Dương nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi, chúng ta đi uống chút rượu đi! Những tên nhóc ở đây hoàn toàn không biết uống rượu. Mới uống được vài ngụm đã nằm lăn ra rồi. Hôm nay cậu phải cùng với chú Trịnh tôi uống qua hai hiệp! “
“Tiền bối, hay là lần sau đi.”
“Tại sao? Chút mặt mũi này cũng không cho tôi sao?”
Trịnh Nam Thiên không vui vẻ rồi.
“Không phải là không cho, mà là lần này có chuyện khẩn cấp!”
“Chuyện khẩn cấp?” Trịnh Nam Thiên nhíu mày: “Khẳẩn cấp thế nào?
“Một khi xử lý không tốt, có thể sẽ có hàng trăm người phải chết.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Trịnh Nam Thiên im lặng.
Ông ta là một người lính, cũng là một vị tướng.
Trách nhiệm của tướng quân là mở mang bờ cõi, bảo vệ tổ quốc, nhưng cũng đồng nghĩa phải mang trong lòng thiên hạ, mang trong lòng nhân dân.
Loại chuyện này, Trịnh Nam Thiên đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
“Cậu nhóc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cậu nói rõ cho tôi nghe mọi chuyện từ đầu đến đuôi!” Vẻ mặt của Trịnh Nam Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc, trầm giọng hét lên.
Mạng người quan trọng nhát, ông ta đâu còn tâm trạng mà uông rượu nữa.
“Tiền bi đã hỏi, vậy thì tôi cũng trả lời thành thật. Một thời gian trước, nhà họ Lâm Yến Kinh đã phái người đến Giang Thành…”
Lâm Dương bình tĩnh đem tổng thể của mọi chuyện kẻ ra.
Anh không giấu giếm bắt cứ điều gì, nói sự thật, cho dù Trịnh Nam Thiên có cho rằng đây là một cái bẫy của anh cũng không sao cả.
Bởi vì Lâm Dương biết rằng, đối với một người như Trịnh Nam Thiên, tuyệt đối không bao giờ nên nói dối dù chỉ nửa lời, nều không, một khi bị ông ta phát hiện, vậy thì tình bạn này rất có thể sẽ bị cắt đứt.
“Sao có cái lý này!!”
Trịnh Nam Thiên đột nhiên đập bàn, đứng dậy trừng mắt nhìn Lâm Dương, kích động nói: “Cậu nhóc, đây là chuyện tốt mà cậu đã làm sao?”
“Tôi đã làm cái gì?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Cậu rõ ràng biết rằng bọn họ sẽ suy đoán ra sai thuốc dẫn, sau đó nghiên cứu phát triển ra loại thuốc cực kỳ nguy hại, cậu còn dung túng cho bọn họ sao? Tại sao cậu không nhắc nhở bọn họ?” Trịnh Nam Thiên tức giận nói.
Lâm Dương vẻ mặt bình tĩnh nhìn ông ta, yên lặng không nói gì.
Trịnh Nam Thiên cực kỳ tức giận, nhưng dần dần, ông ta cũng cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
“Tiền bối còn có gì muốn nói sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
Trịnh Nam Thiên cau mày và không nói gì.
“Tiền bối, dường như ông có chút không hiểu về những gì tôi vừa nói. Đầu tiên, đơn thuốc của tôi là bị bọn họ lấy cắp. Là bị bọn họ đánh cắp mà không có sự đồng ý của tôi. Nói đúng ra, bọn họ là những kẻ trộm. Tôi đã cố gắng hết sức để lấy lại. Nhưng không có két quả, thứ hai, thuốc dẫn cũng không phải là tôi đưa cho bọn họ mà bọn họ tự: suy đoán, nói đúng ra thì bọn họ phải chịu trách nhiệm về mọi hậu quả do mình gây ra chứ không phải tôi. Nếu tiền bối đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Đây không phải là rất oan uỗng cho tôi sao? “Lâm Dương chậm rãi nói.
“Điều này…”
Trịnh Nam Thiên cứng họng.
“Đương nhiên, Lâm Dương tôi không phải người máu lạnh vô tình, chuyện này không chuyện nhỏ, cho nên tôi tới rồi!”
“Tôi sẽ báo cáo sự việc này lên trên ngay lập tức!” Trịnh Nam Thiên nghiêm nghị nói.
“Đã quá muộn rồi! Nhà họ Lâm vì tấn công Dương Hoa của tôi, đã dùng tất cả mọi quan hệ không kịp chờ đợi để quảng bá loại thuốc mới. Bây giờ có lẽ có hàng nghìn bệnh nhân đã mua loại thuốc mới này! Hơn nữa điều quan trọng nhất là thuốc mới hiện tại không có biểu hiện ra bất kỳ di chứng nào, cũng không điều tra ra bất cứ vấn đề nào. Cho dù ông có báo cáo lên trên, tôi nghĩ với thủ đoạn của nhà họ Lâm cũng sẽ san bằng chuyện này, trừ khi Trịnh tướng quân đích thân đến Yến Kinh! “.
Sắc mặt của Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.
Lâm Dương nói cũng có lý, đó rốt cuộc là nhà họ Lâm, cho dù là ông ta cũng không thể dễ dàng lay động.
“Theo ý cậu thì cậu định làm thế nào?” Trịnh Nam Thiên trầm giọng hỏi.
“Cho nên tôi đã đến đây!”
Lâm Dương nói: “Bây giờ muốn ngăn cản nhà họ Lâm.