Chương 211
Tất cả những người đang đứng đấy đồng thời nín thở, quay sang nhìn về phía Lâm Dương.
Đến bây giờ thì Hoa Thanh Tùng đã không còn dự định nói chuyện phải trái với lại Lâm Dương nữa.
Đây là Thượng Hải, người này chỉ là một thầy thuốc đông y nhỏ bé sao có thể đối đầu lại với nhà họ Hoa được cơ chứ.
Anh vốn không có quyền lựa chọn.
Nên bây giờ chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Nhưng!
Lâm Dương lại đi về phía trước máy bước, đứng trước mặt Hoa Thanh Tùng, mặt không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào mặt ông ta.
Hoa Thanh Tùng bỗng cảm giác áp lực tăng lên gấp bội, nhưng chung quy lại ông ta vẫn là một con cáo già chìm nổi trên cái đất Thượng Hải này bao năm rồi, sao có thể bị một người trẻ tuổi làm cho sợ hãi một cách dễ dàng như: vậy chứ. Ngay sau đó, ông ta cũng lập tức nhìn thẳng vào Lâm Dương, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Không khí trong phòng nhanh chóng đông cứng lại.
Dường như từng người một đều có thể nghe rõ cả tiếng tim đập.
“Cậu quyết định mau lên! Chẳng lẽ là cậu thật sự muốn chúng tôi phải ra tay thì cậu mới chịu à?” Bà Hoa không chờ nồi nữa, quát lên.
“Thế thì mấy người ra tay đi!” Lâm Dương nói.
“Cậu có ý gì hả?” Bà Hoa sửng sót.
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hả? Tôi từ chói!” Lâm Dương nói tiếp.
Ba chữ cuối cùng giống như một cái búa đập mạnh vào đầu của tất cả mọi người, khiến cho dạ dày của bọn họ rung hết cả lên.
“Cậu Lâm, cậu chắc chắn rồi chứ?” Hoa Thanh Tùng nheo mắt lại.
“Tôi đang chờ các người ra tay đây.”
Lâm Dương nhẹ nhàng nói.
“Thần ý Lâm, cậu cứ nhát định phải ép chúng tôi làm như vậy sao?” Mặt của Hoa Thanh Tùng dần dần trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Lâm Dương vẫn không nói gì cả.
“Thanh Tùng, ông nói lắm với nó làm gì? Trước tiên chúng ta cứ đánh tàn phế thằng oắt này đã, xong rồi vứt nó từ trên đây xuống, đợi đến lúc nó ngã ra đất rồi, tôi muốn xem thử xem nó còn mạnh miệng được nữa không?” Bà Hoa hằm hằm kêu lên.
Nhưng mà… Hoa Thanh Tùng mãi vẫn không ra tay.
“Thanh Tùng, ông điếc đấy à?” Bà Hoa trở nên nóng nảy.
Hoa Thanh Tùng vẫn không trả lời bà ta.
Rốt cuộc bà Hoa không thể nhịn nổi nữa, ra tay cướp lấy khẩu súng của người áo đen đứng cạnh, định tự mình làm!
“Bà dừng tay lại mau!”
Hoa Thanh Tùng la lên.
“Ông làm gì đấy hả?” Bà Hoa thét lớn.
“Cậu ta không sợ chết.” Hoa Thanh Tùng nói mà mặt không chút thay đổi: “Chúng ta giết cậu ta như vậy cũng chẳng giải quyết ván đề gì cả, huống chỉ giờ mình giết cậu ta, sẽ không còn ai có khả năng chữa cho Mãn Thiên nữa.”
“Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?” Bà Hoa mặt vẫn hằm hằm.
“Đầu tiên chúng ta cứ bắt cậu ta về đã, tiếp đón cẩn thận, nếu như Mãn Thiên thật sự xảy ra vấn đề gì vậy thì chúng ta sẽ bắt cậu ta phải chôn cùng nó.” Hoa Thanh Tùng khàn giọng nói, trong mắt toàn là sự tàn độc.
Ông ta vừa mới nói xong thì người áo đen đứng đằng sau đã đi lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc bọn họ nhắc chân đi, Lâm Dương đã nhẹ nhàng vung tay lên.
‘Vèo vèo vèo…
Những người còn lại trong phòng cũng bị sốc.
Đám người bọn họ bị ma ám à?
“Cậu làm gì vậy hả?” Hoa Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, trầm giọng hỏi.
Lâm Dương vẫn không nói năng gì, anh chỉ quay ra ngoài cửa khẽ gật đầu.
Yến Mại vẫn đứng ở ngoài cửa lập tức hiểu ý, bắt đầu vào thế.
Rắc rác!
Trong cái thời điểm này, âm thanh rắc rắc vang lên nghe vô cùng chói tai.
“Các người… muốn làm gì hả?” Bà Hoa vẻ mặt kinh ngạc, luống ca luống cuống.
Hoa Thanh Tùng bỗng như nhận ra được điều gì đó, ông ta không thèm khách sáo nữa, gào lên: “Nổ súng! Giết nó!”
Ông ta nói xong thì máy người áo đen cũng không còn do dự nữa, lập tức đặt tay lên cò súng.
Có điều, ngay lúc bọn họ định bóp cò thì…
‘Vèo vèo vèo…
Lâm Dương lại vung tay lên một lần nữa, những cây ngân châm lập tức được phóng ra tựa một cơn mưa sao băng, tiếng xé gió nghe rõ ràng hơn so với trước.
Trong thoáng chốc, những người mặc áo đen đó cũng tiếp bước những đàn anh đi trước, không còn khả năng cử động nữa.
“Hả2”
Bà Hoa trợn tròn mắt.
Hoa Thanh Tùng lùi về đằng sau liên tục, vẻ mặt tái nhợt.
Tất cả những người áo đen tựa như cùng bị trúng một loại chú, không nhúc nhích một tí nào, hô hấp cũng chậm và yếu hơn bình thường.
“Chẳng… chẳng lẽ nào cậu ta biết ma thuật hay sao? Vị thần y Lâm này là quái vật! Cậu ta là đồ quái vật!” Bà Hoa kêu gào thảm thiết.
Cung Hỉ thầm kinh hãi trong lòng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô vẫn biết năng lực của Lâm Dương không bình thường, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến khả năng thần kỳ của anh, cô vẫn có cảm giác không chân thật chút nào.
Người này… rốt cuộc là ai đây?
“A Lộc! A Thọ!”
Hoa Thanh Tùng quát to.
“Ông chủ, xin ông hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ các vị an toàn!”
A Lộc và A Thọ cùng tiến lên, chắn ở phía trước mặt Hoa Thanh Tùng, vào tư thế chiến đấu.
Nhìn dáng vẻ của hai người rõ ràng đều đã từng tập võ.
“Ra tay đi!”
Hoa Thanh Tùng không muốn dông dài tốn thời gian nữa, lập tức ra lệnh.
Hai người bọn họ vọt về phía trước, một người hai đấm tựa rồng bay, đấm lia lịa về phía Lâm Dương, một người chân tựa gió lốc, đá mạnh phía dưới liên tục.
Lâm Dương vẫn hiên ngang đứng yên.
Lần này anh không cần ngân châm nữa mà đạp về phía đù của A Thọ đang đá tới một cách dễ dàng.
Bốp!
Hai chân đập vào nhau.
Có điều, lực đùi Lâm Dương mạnh kinh người.
Rắc rắc.
Đùi A Thọ bị đá gãy xương ngay lập tức, thứ sức mạnh khổng lồ ấy đá bay anh ta ra ngoài.
A Thọ ngã dập người xuống sô pha, khó có thể đứng dậy được.
Mọi người đều cùng nín thử, tập trung nhìn xem thử nắm đấm của A Lộc có thể quật ngã được Lâm Dương hay không.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc nằm đấm của anh ta sắp đập được vào thái dương của Lâm Dương thì một cánh tay nhanh như chớp đã bóp cổ anh ta lại, tiện đà vứt anh ta đập mạnh vào cột nhà.
Bịch!
Cơ thể của A Lộc nện mạnh máy phát lên trên cột nhà khiến cho cây cột nứt toác ra luôn.
Sức mạnh khổng lồ khiến cho cơ thể A Lộc đảo lộn hoàn toàn luôn.
Lâm Dương buông thõng hai tay, A Lộc ngã bịch xuống đất, không đứng dậy nỗi nữa.
Thấy hai người lợi hại nhất của mình bị Lâm Dương đánh bại nhanh chóng, cả bà Hoa lẫn Hoa Mãn Thiên đều cứng người tại chỗ, giật mình biến sắc.
“Vừa nãy các người bảo là muốn phóng hỏa có phải không?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm vào Hoa Thanh Tùng hỏi.
“Không ngờ là thần y Lâm lại tài giỏi tới vậy, chúng tôi đã nhìn nhằm rồi, thần y Lâm, bệnh của Mãn Thiên chúng tôi không cần cậu chữa nữa, tất cả đều là do chúng tôi sai, sống trên đời thì cũng nên chừa lại cho nhau một đường sống, sau này gặp lại vẫn vui vẻ chào nhau, tôi nghĩ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?” Hoa Thanh Tùng hít vào thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nói.
“Có khi là tôi không có ý định tha cho các người rời đi ấy chứ.”
Lâm Dương khẽ lắc đầu: “Vốn là tôi đã định cho các người cơ hội rồi, cơ mà các người thậm chí còn rút cả súng ra…
Thế nên chuyện này không thể trách tôi được, có phải không?”
Nói xong thì Lâm Dương bước thẳng về phía bọn họ, nhưng lại không rút ngân châm ra để xử lý Hoa Thanh Tùng mà lại lấy ra một gói thuốc từ trong túi mình.
“Ép bọn họ mở miệng ra cho tôi.” Lâm Dương bình thản nói.
“Rõ, cậu Lâm.”
Cung Hi đáp lời ngay lập tức, rồi cưỡng chế bóp miệng vợ chồng Hoa Thanh Tùng ra.
Lâm Dương chia gói thuốc làm hai nửa rồi đổ vào miệng bọn họ, xong anh rót trà vào miệng mỗi người.
“Khu khụ…. khụ khụ khụ khụ…”
Hai người họ ho khan liên tục, cố gắng nhổ nó ra nhưng không có tác dụng gì cả.
“Cậu ép chúng tôi uống cái gì vậy hả?” Hoa Thanh Tùng nghiền răng quát.
“Thuốc độc.” Lâm Dương bình tĩnh đáp.