Một chút thời gian trôi qua.
Những người trong lều vốn dĩ là trang trọng nghiêm túc chờ đợi, nhưng đã lâu vẫn chưa thấy chủ tịch Lâm tới, đã có người không khỏi lầy điện thoại di ra lướt qua vòng bạn bê Sau 20 phút nữa, Tống Kinh cảm thấy có gì đó không ồn.
“Đạo diễn Tống, Dương Hoa cách đây không xa. Chủ tịch Lâm lâu như vậy vẫn chưa tới, e rằng đã có chuyện gì đó, hay là anh gọi điện thoại hỏi thử giám đốc Mã đi?” Lúc này, phó đạo diễn Uông ở bên cạnh nói.
“Chờ thêm một lúc đi…” Tống Kinh thấp giọng nói.
Nhưng 20 phút nữa lại trôi qua.
Trước sau đã gần một tiếng đồng hồ rồi.
“Gọi điện đi …” người bên cạnh cần thận nói.
“Vâng!”
Tống Kinh không còn do dự nữa, liền lấy điện thoại di động ra.
Nhưng vừa mới lấy điện thoại di động ra, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Điện thoại hiển thị… chính là Mã Hải!
Hơi thở của Tống Kinh run lên, cảm thấy có gì đó không ổn, ngón tay treo ở trên nút kết nói, nhưng lại không dám nhắn xuống.
“Đạo diễn Tống, đây là cuộc gọi của giám đốc Mã sao?
Sao anh không bắt máy?” Người bên cạnh tò mò hỏi.
Tống Kinh sững sờ nhìn anh ta, hỏi: “Đang yên đang lành… Tại sao giám đốc Mã lại gọi điện thoại cho tôi chứ?”
“Chẳng lẽ chủ tịch Lâm có chuyện không tới được, giám đốc Mã gọi điện thông báo cho anh một tiếng sao?” Phó đạo diễn Uông kỳ quái hỏi.
Tống Kinh do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắn nút kết nói.
“Giám đốc Mã, xin chào! Có chuyện gì vậy?” Tống Kinh có gắng khiến cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn một chút, mỉm cười hỏi.
“Anh đang ở đâu? Đang làm cái gì vậy?” Giọng nói khàn khàn của Mã Hải truyền đến.
“Tôi…tôi đương nhiên là đang ở trong đoàn phim. Tôi đang đợi chủ tịch Lâm ở đây. Đúng rồi, giám đốc Mã, khi nào thì chủ tịch Lâm sẽ đến vậy? Nhiều người ở đây đều đang đợi anh ấy. Chúng tôi đã đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi, anh ấy … ” Tống Kinh gượng cười, cẩn thận dè dặt hỏi.
Nhưng Mã Hải lại khit mũi: “Không phải chủ tịch Lâm đã đến đoàn phim của anh rồi sao2”
“Đã đến đoàn phim ư? Nhưng … Tôi không nhìn thấy anh ấy!” Tống Kinh vô cùng kinh ngạc, sững sờ nói.
*Đương nhiên là anh sẽ không nhìn thấy anh ấy rồi, bởi vì anh ấy đã bị nhân viên bảo vệ của đoàn phim các anh đuồi ra ngoài!” Mã Hải mặt không biểu cảm nói.
Ngay khi lời này vừa nói ra, Tống Kinh giống như bị sét đánh ngang tai.
“Cái gì?”
Ngũ quan của anh ta đều đông cứng lại, cả người giống như hóa đá.
Những người bên cạnh nghiêng tai lắng nghe, cũng đều chết lặng.
Chủ tịch Lâm… thực sự đã bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài sao?
Chuyện này làm sao có thể chứ?
Đó chính là Chủ Tịch Lâm đáy!
Tống Kinh sắp ngắt đi, khí huyết lập tức sôi sùng sục lên, cả người như muốn nỗ tung!
“Giám đốc Mã, có phải là có nhầm lẫn gì không? Chuyện này…người trong đoàn phim của chúng tôi sẽ không thể tuỳ tiện đuổi bắt cứ ai đi! Hơn nữa tôi đã đặc biệt dặn dò những người ở cửa, nói với bọn họ rằng chủ tịch Lâm sắp đến, bảo bọn họ tuyệt đối không được sơ suất! Chuyện này…chắc sẽ không thể xảy ra chuyện này mới đúng, hơn nữa tôi cũng không nhận được thông tin gì từ phía bảo vệ … ” Tống Kinh sững sờ nói, nói chuyện cũng có chút không trôi chảy.
“Lát nữa anh tự mình đến văn phòng của chủ tịch Lâm và đích thân giải thích cho anh ấy đi! Về phần công việc đóng phim, tạm thời dừng lại!” Mã Hải nhẹ giọng nói, sau đó cúp điện thoại.
Hơi thở của Tống Kinh run lên, vội vàng bấm số gọi lại cho Mã Hải.
Nhưng sau vài cuộc gọi, Mã Hải đều từ chối tất cả.
Sắc mặt của Tống Kinh tái nhọt.