Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1527:

 

“Vâng thưa phu nhân!”

 

Đám người nhà họ Lâm lập tức tiến lên trước.

 

“Dừng tay!, các người muốn làm gì?”

 

Tô Nhan và thư ký hốt hoảng.

 

“Mau, mau báo cảnh sát! Cứu với! Cứu chúng tôi với Tô Nhan lập tức hét lớn lên.

 

Nhưng Lâm Tử Yên đã nhanh hơn 1 bước, bà ta sấn tới dùng tay bịt miệng cô lại.

 

Tô Nhan không ngừng vùng vẫy.

 

Lâm Tử Yên dùng cùi trỏ đấm mạnh vào eo của Tô Nhan.

 

Tô Nhan lúc này vô cùng đau đớn, người đứng không vững, gần như sắp nằm sõng soài ra nền, không còn sức để kêu cứu nữa.

 

Thư ký đứng bên cạnh nhìn thấy thế mặt cắt không còn 1 giọt máu, hai tay run rầy.

 

Hai cô gái không ngờ được rằng, mấy người đến từ tập đoàn lớn ở Yến Kinh này thủ đoạn lại tàn độc đến như vậy.

 

Một người khác trong nhà họ Lâm tí bước tới, giật lấy điện thoại trong tay thư ký rồi ném xuống dất, chiếc điện thoại vỡ tan tành.

 

Cô thư ký bị dọa đến thất thần.

 

“Cút lên xe!” người bên cạnh hét lên.

 

Thư ký không dám phản kháng lại, run rầy từ từ bước lên xe.

 

Tô Nhan cũng bị Lâm Tử Yên lôi lên xe, do 2 tên nhà họ Lâm canh chừng.

 

Lâm Tử Yên lục soát khắp người Ái Vân, cuối cùng cũng tìm ra được điện thoại của cô ấy, bà ta lại tìm trong danh bạ số điện thoại của Lâm Dương, liền vội vàng gọi cho anh.

 

“Alô.” Tiếng của Lâm Dương vang lên ở đầu dây bên kia.

 

“Lâm Dương, tình hình đã đến nước này.

 

rồi, mày cảm thấy còn có khả năng hợp tác với tao không?” Lâm Tử Yên cười đắc chí.

 

Bà ta vừa dứt lời, mặt anh liền đanh lại.

 

“Lâm Tử Yên? Sao bà lại giữ điện thoại của Ái Vân?.”

 

“Thế nào? Bất ngờ lắm phải không?

 

Vậy bây giờ mày cũng biết Tô Nhan đang ở đâu rồi đấy nhỉ? Lâm Tử Yên lại tiếp tục cười.

 

“Lâm Tử Yên, bà đã phạm 1 sai lầm rất nghiêm trọng.” Lâm Dương hít 1 hơi \ thật sâu, cố gắng kiểm nén ngọn lửa tức giận trong lòng.

 

“Sai lầm? Ha ha, sao thế? Mày giận rồi à? Lâm Dương, mày nghĩ mày là ai cơ chứ?

 

Mày chỉ là đứa con hoang, phế vật bị nhà họ Lâm chúng tao ruồng bỏ! Từ khi nào mà mày có tư cách nói chuyện ngang hàng với tao vậy? Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng chó của mày!” Lâm Tử Yên gằng giọng.

 

“Lâm Tử Yên, bà đánh giá quá cao chính bản thân mình rồi.” Lâm Dương vô cảm đáp.

 

“Nhưng hình như mày cũng chưa nhìn rõ lại chính mày đấy! Mày chỉ là đứa bị gia tộc ruồng bỏ, bây giờ có cơ hội quay lại Lâm gia, mày lại không biết quý trọng!

 

Lâm Dương à, mày nghe cho rõ đây, Tô Nhan chỉ mới là cảnh cáo, tao khuyên mày + hãy lập tức hợp tác, nếu không thì đợi mà nhặt xác của cô ta đi!“ Lâm Tử Yên cười nham hiểm.

 

Lâm Dương hạ thấp giọng: “Bà đợi 1 lát, tôi sẽ đến ngay.”

 

Dứt lời, anh lập tức tắt máy.

 

Lâm Tử Yên ngạc nhiên đan xen chút nghi hoặc: “Sẽ đến ngay? Hắn biết chúng ta đang ở đâu ư?”

 

“Phu nhân, chúng tôi thật sự sẽ giải quyết 2 em gái này sao?”

 

Một tên trong số đó liếc mắt nhìn 2 cô gái đnag run rầy trên xe, không kiểm được nữa, hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK